41 Trên đường đến buổi họp báo, tôi ngồi im trên ghế, mắt nhìn ra hai bên đường. Đầu óc tôi rất hỗn loạn, tôi không thể suy nghĩ được gì. Tôi rất thất vọng và buồn khổ.
42 Buổi tối, Đức Tiến không trở về nhà. Đón tôi chỉ có hai chị giúp việc, chú quản gia và thằng bé. Không khí trong nhà trở nên căng thẳng và gượng gạo giống như một gia đình cố sống với nhau, mà không hề có một chút hòa hợp.
43 Một tuần đã trôi qua, Đức Tiến vẫn không có tin tức gì. Tôi đã cố gắng gọi điện cho hắn nhiều lần, thức chờ hắn về, nhưng hắn vẫn đi biệt. Hình như đối với hắn, tôi không có một chút xíu quan trọng, nên hắn mới không thèm quan tâm đến cảm giác buồn khổ và lo lắng của tôi.
44 Buổi tối vì không ngủ được, tôi đi dạo trong sân vườn. Bầu trời về đêm không có trăng, cũng không có sao. Mỗi lần, ở quê vào những hôm trời tối như thế này, tôi thường cùng bọn trẻ trong cô nhi viện thi kể truyện ma và dọa chúng nó một trận.
45 Sáng nay, Đức Tiến không có đi làm, hắn quyết định dành cả ngày ở nhà. Vì cú điện thoại của Kim Loan vào tối hôm qua, nên tâm trạng u uất và buồn bực của hắn kéo dài mãi không tan.
46 Ăn xong bốn người ngồi trên ghế sô pha ngoài phòng khách. Hai chị giúp việc đã lấy đồ uống cho chúng tôi. _Chú đến đây làm gì ? - Đức Tiến cuối cùng cũng chịu mở miệng hỏi Đức HảiĐức Hải không vội trả lời Đức Tiến, hắn tao nhã ngồi uống cà phê, đôi mắt giễu cợt của hắn vẫn nhìn tôi chằm chằm.
47 Cô nhi viện Trùng Khánh có diện tích khá rộng, nơi đây có hơn 100 đứa trẻ mồ côi. Tôi đã không kìm nén được nước mắt khi thấy bọn trẻ trong cô nhi viện ùa chạy ra chào đón đoàn làm từ thiện chúng tôi.
48 Sáng hôm sau, mặc dù đã hơn sáu giờ, nhưng tôi vẫn còn nằm nướng ở trên giường, tôi không muốn dậy, cũng không có dũng khí đối mặt với Đức Tiến. Tôi không biết hắn có nhớ được một chút gì chuyện xảy ra vào đêm hôm qua không, hay là hắn đã quên hết sạch rồi.
49 Buổi tốiSân vườn dày đặc sương mù, đâu đó có tiếng ve kêu nhè nhẹ, chim chóc vỗ cánh bay qua. Trời mưa nhỏ, nhẹ nhàng mềm mại mà trong suốt, không khí tươi mới giống hệt như khung cảnh trong mơ.
50 Sáng sớmMây trắng bay, bầu trời trong xanh, ánh nắng chan hòa khắp muôn nơi, từng cánh hoa đang rực rỡ khoe sắc trong sương sớm. Trên chiếc giường màu trắng kê ở gần cửa sổ.
51 Tôi ngủ đến hơn ba giờ chiều mới tỉnh dậy, đầu tôi nặng trĩu, cơ thể đau nhức, môi khô nức nẻ, cổ họng khô khốc, tôi rất muốn uống nước. Chỉ nằm trên giường bệnh có nửa ngày, tôi lại tưởng mình đã nằm liệt giường ba tháng.
52 Hai ngày trôi qua, tôi ốm yếu nằm ở trên giường bệnh. Là một cô gái khỏe mạnh, ưa hoạt động và ưa quậy phá, nay chỉ có thể đi loanh quanh ở trong phòng bệnh, ăn uống đều có người hầu, đi đâu hay làm gì cũng phải báo cáo và nhận được sự cho phép của Đức Hải, tôi thấy tù túng, khó chịu.
53 Hai ngày sau đó, tôi được ra viện. Trong hai ngày này, Đức Tiến luôn túc trực ở bên cạnh tôi, hắn chăm sóc, lo lắng và quan tâm đến tôi. Hắn muốn bù đắp một phần nỗi đau và tổn thương mà hắn đã gây ra cho tôi.
54 Cố gắng khôi phục lại tinh thần và tự chủ, tôi gọi ình một tách cà phê. Kim Loan vẫn còn ngơ ngác nhìn tôi, cô ấy vẫn chưa thoát khỏi cú sốc tinh thần của mình.
55 Tiếng nói chuyện và cười đùa của đám thanh niên khiến tôi giật mình mở mắt ra nhìn họ. Không biết từ lúc nào, xung quanh tôi đã có một đám thanh niên cả trai lẫn nữ đang kéo ùn ùn về phía chiếc ghế mà tôi đang ngồi.
56 Buổi sángBầu trời trong xanh, mây trắng bay, cảnh vật chìm trong nắng ấm, khung cảnh hữu tình khiến ọi thứ trở nên ảo mộng không có thật. Tôi vẫn còn ngủ nướng ở trên giường.
57 Gió lùa vào phòng, không khí tươi mát đã làm dịu đi sự căng thẳng giữa hai chúng tôi. Lấy tay quẹt nước mắt, tôi lấy hết dũng khí nhìn thật sâu vào mắt hắn.
58 Một tuần sau đó, ngày nào tôi cũng tránh mặt không gặp Đức Tiến. Tôi chỉ xuống ăn cơm trưa và tối khi Đức Tiến đi làm chưa về, hoặc là hắn đang ở trong phòng.
59 Đúng sáu giờ tối, Đức Hải bấm chuông cổng. Từ chiều đến giờ, tôi không ngừng nghĩ ngợi, không ngừng tự vấn lương tâm và bản thân mình. Tôi hoàn toàn không hiểu vì sao tôi lại dễ dàng chấp nhận lời mời ăn tối của Đức Hải, hai nữa tôi còn mong ngóng có thể gặp mặt và nói chuyện cùng với hắn.
60 Tôi ngây người nhìn Đức Tiến và Kim Loan. Trong lòng tôi có muôn vàn cây kim đang cắm sâu vào, tôi muốn quay mặt đi, muốn không bao giờ phải chứng kiến cảnh họ âu yếm và nói chuyện vui vẻ với nhau, nhưng tôi không thể quay người nhìn ra hướng khác, cũng không thể ép bản thân mình giả vờ như không nhìn thấy gì.