"Chúng tôi đã sớm đặt tiệc tại khách sạn Giang Đông, Dương sở trưởng, coi như là ngài thưởng cho công ty Xuân Huy chúng tôi chút mặt mũi đi, ngài là đại lãnh đạo, đến nhà máy chúng tôi thị sát một chuyến cũng không dễ dàng, không thể để cho ngài đi ăn một bữa bình thường rồi coi như xong chứ?" Khô Lộc Văn là người nói chuyện có trọng lượng nhất ở công ty Xuân Huy.
Đã từng dẫn đầu công ty Xuân Huy sáng tạo ra rất nhiều chiến tích huy hoàng, năm đó, rất nhiều công nhân bên trong nhà máy sùng bái cuồng nhiệt Khô Lộc Văn, dốc hết sức làm việc vì hắn.
Nếu như không phải mấy năm này hiệu quả và lợi ích công ty Xuân Huy ngày càng giảm xuống, đã sớm thối nát không biết đến trình độ gì, chỉ sợ loại tình huống sùng bái anh hùng cá nhân này sẽ còn tiếp tục.
Dương Tử Hiên nhìn cái bụng phình của Khô Lộc Văn, còn có cả mặt mũi đầy thịt mỡ, đã không thể phân rõ giới hạn giữa cái cằm và mặt nữa rồi, trong lòng cảm thấy chán ghét một hồi, nói không chừng chính là do hậu quả mỗi ngày đều đi khách sạn Giang Đông, thuê một 'phòng cho tổng thống', sống phóng túng ăn chơi.
Thời điểm Dương Tử Hiên đọc qua tin tức tố cáo, liền phát hiện có một quần chúng nặc danh, đưa tin tức tố cáo Khô Lộc Văn cùng mấy phó xưởng trưởng trường kỳ bao một căn 'phòng cho tổng thống' ở khách sạn Giang Đông, thay phiên nhau sống phóng túng ở bên trong.
"Phải hoà mình cùng với quần chúng nha, tôi thật vất vả đến đây một chuyến, Khô xưởng trưởng không thể để cho tôi và những công nhân viên chức công ty Xuân Huy, đang yên lặng sáng tạo hiệu quả và lợi ích cực lớn vì công ty này, cùng nhau ngồi cùng bàn ăn cơm sao?"
Khuôn mặt Dương Tử Hiên vốn đang bình tĩnh, bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, trái tim Khô Lộc Văn và mấy phó xưởng trưởng đều mãnh liệt co rụt lại.
"Xuân Huy công ty các vị mấy năm này đều có hiệu quả và lợi ích tốt như vậy, trừ các vị, những người thuộc tầng quản lý có quyết sách phát triển này ra, không thể tách rời khỏi những công nhân vất vả phấn đấu làm việc tại dây truyền sản xuất này!" Dương Tử Hiên chậm rãi nói.
Nghe được những lời này của Dương Tử Hiên, trên mặt đám quản lý đều xuất hiện dáng tươi cười.
Trên mặt Khô Lộc Văn cùng Lưu Bảo tràn đầy vẻ sáng rọi, xem ra Dương Tử Hiên đối với bọn họ, những người thuộc tầng quản lý này, vẫn tương đối tán đồng, như vậy, nguy hiểm từ việc bọn hắn bị đưa tin tức tố cáo đã giảm bớt nhiều.
Khô Lộc Văn và Lưu Bảo cũng không biết hiện tại Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh và sở giám sát nắm giữ bao nhiêu tình huống về Xuân Huy công ty.
Ít nhất thì sở thẩm tra chính phủ tỉnh hàng năm đều đến công ty Xuân Huy thanh tra tình huống sổ sách, mấy cán bộ sở thẩm tra phụ trách thẩm tra xí nghiệp nhà nước, đã sớm bị bọn hắn dùng viên đạn bọc đường đánh cho không tìm ra lối nào để đột phá rồi, cho nên tình huống thực tế ở công ty Xuân Huy, mặc dù là sở thẩm tra, cũng không rõ lắm.
Nhưng Dương Tử Hiên vừa nói như vậy, cơ bản là tán đồng đối với bọn họ, những lãnh đạo công ty Xuân Huy này, đống tin tức tố giác kia cũng chưa tạo thành quá nhiều ảnh hưởng cho Dương Tử Hiên.
"Đúng vậy! Những công nhân một đường phấn đấu tại sản xuất cho công ty Xuân Huy này, mới đúng là người đáng yêu nhất!"
Lưu Bảo lập tức nói theo câu chuyện của Dương Tử Hiên: "Dương sở đã muốn cùng các công nhân bên trong nhà máy chúng tôi cùng nhau ăn chiều như vậy, hiện tại tôi sẽ sai người đi an bài một tý!"
Vừa mới dứt lời, hắn liền bảo một phó xưởng trưởng được phân công quản lý hậu cần bên người đi an bài.
Dương Tử Hiên chú ý tới, xem ra tổ trưởng kiểm tra kỷ luật Lưu Bảo này có địa vị rất cao ở bên trong nhà máy.
"Lưu Bảo ." Dương Tử Hiên vẫy vẫy tay về hướng Lưu Bảo, Lưu Bảo có chút được yêu quá mà cảm thấy sợ, đi đến trước mặt Dương Tử Hiên, cùng Trần Linh một trái một phải vây quanh ở bên người Dương Tử Hiên, nụ cười trên mặt đầy vẻ nịnh nọt.
"Hiệu quả và lợi ích công ty Xuân Huy tốt như vậy, liệu có xuất hiện một ít người tư tâm, lấy tài sản nhà nước làm của riêng hay không?" Dương Tử Hiên chắp hai tay sau lưng, cười cười hỏi, Lưu Bảo đã hơn bốn mươi rồi, tóc hoa râm, đứng cùng Dương Tử Hiên giống như là cha con.
"Tình huống công ty Xuân Huy vẫn tương đối tốt, tất cả mọi người đã vặn thành một sợi dây thừng, muốn làm tốt công ty Xuân Huy, hiện tượng mục nát bên trong vẫn tương đối hiếm thấy." Lưu Bảo thấp giọng đáp lại nói.
Đáy lòng Dương Tử Hiên hắc hắc cười lạnh, nhưng trên mặt lại điềm nhiên như không có việc gì, gật gật đầu ra vẻ đồng ý nói: "Như vậy cũng tốt!"
...
Tại khu nhà máy đằng sau công ty Xuân Huy, vị trí coi như là rất yên tĩnh, cách đó không xa chính là một bờ sông, khu nhà máy được tạo dựng lên từ thời kì công ty Xuân Huy cường thịnh, đã hơi cũ nát rồi.
Dương Tử Hiên được một đám lãnh đạo bảo vệ xung quanh đi vào, bên trong đã có không ít người, chính giữa là một dãy bàn trống, Dương Tử Hiên liền ngồi xuống.
Cả quá trình bình tĩnh không có gì lạ, Dương Tử Hiên lôi kéo mấy công nhân viên chức nói về việc nhà, mấy công nhân viên chức này nói chuyện đều là hết sức cẩn thận, trên mặt mang theo dáng tươi cười, nhưng dáng tươi cười rất miễn cưỡng, Dương Tử Hiên biết rõ, khẳng định trước kia những công nhân viên chức này đã bị cảnh cáo qua, không dám nói lời nào chân thật.
Trước kia Lưu Bảo đã phân phó phó xưởng trưởng nhà máy kia đi ra "chuẩn bị một chút", chỉ sợ là đã cảnh cáo đám công nhân viên chức này không được nói chuyện trong lúc ăn cơm.
Dương Tử Hiên cũng không phải tận lực muốn tìm hiểu về công ty Xuân Huy, hiện tại cả hệ thống xí nghiệp nhà nước, đều tồn tại tại loại tình huống lỗ lã này, nguyên nhân lỗ lã thì rất nhiều, nhưng một nguyên nhân quan trọng chính là tầng quản lý không có tư tưởng tiến thủ và hành vi mục nát.
Những người đáng thương chỉ là đám công nhân xí nghiệp nhà nước này.
Không lâu sau sẽ ở trong công cuộc thay đổi chế độ xã hội xí nghiệp nhà nước mà bị bách vứt bỏ bát sắt, lại không có kỹ năng kiếm sống, rất nhiều gia đình đều gian nan sống qua ngày.
Danh từ công nhân nghỉ việc này chính là từ sinh ra trong thời điểm chút ít xí nghiệp nhà nước lỗ lã thay đổi chế độ xã hội, làm cho khá nhiều xã hội vấn đề phát sinh, gánh chịu trách nhiệm vốn không quan hệ đến bọn hắn.
Kiếp trước thời điểm Dương Tử Hiên đi học, cũng sống trong cảnh khốn cùng, biết rõ sự khổ sở của những người cùng khổ.
Cho nên hắn rất muốn làm chút việc hiện thực chân chính trên vị trí này, lần thay đổi chế độ xã hội xí nghiệp nhà nước sắp tới lại cho hắn một cơ hội.
Hôm nay mặc dù đám cao tầng Xuân Huy này đều mang theo hắn đến nhà xưởng sáng ngời, cùng với một mảnh không khí ăn cơm hài hòa, nhưng hắn cơ bản đã có thể xác định, những nội dung trên tin tức tố cáo kia đều là là thật .
Thập niên 90, lỗ hổng thị trường điện gia dụng ở trong nước còn rất lớn, rất nhiều xí nghiệp điện gia dụng nổi danh, tựa như Hải Ngươi, Tất Lực, Mỹ Hoa, những công ty lớn ngày sau đều quật khởi trong khoảng thời gian này.
Nhà máy tựa như Xuân Huy, loại cơ sở kinh doanh đã có tích lũy kỹ thuật thâm hậu và trụ cột nhãn hiệu về thiết bị hơi lạnh nhất định này, chỉ cần hơi kinh doanh bình thường một chút, không có khả năng tồn tại khả năng lỗ lã.
Nhưng hết lần này tới lần khác, nhà máy bị đám sâu mọt Khô Lộc Văn này lấy hết tất cả.
Hết lần này tới lần khác, còn muốn thể hiện ra ngoài hiệu quả và lợi ích rất cao, thật sự là làm cho người ta không cười khổ được.
Đáng thương chỉ là đám công nhân này, sẽ bời vì xí nghiệp lỗ lã mà trả giá thật nhiều.
Hiểu rõ ràng tình huống cơ bản bên trong, Dương Tử Hiên liền thấp giọng phân phó Sài Quá Long đi liên lạc với phó tổng công trình kỹ thuật công ty Xuân Huy lúc trước, người đã ghi tin tức tố cáo tin—— Đổng Kỳ.
Những tin tức tố cáo này gửi đến, bên trong cũng không mang theo chứng cớ xác thực, nhưng Dương Tử Hiên tin tưởng, trong tay Đổng Kỳ nắm giữ rất nhiều chứng cớ trí mạng chứng minh tập thể quản lý công ty Xuân Huy đã mục nát.
"Dương sở, xin mời ngài đến chỗ ký túc xá của công nhân viên chức công ty Xuân Huy chúng tôi một chút..."
Ăn cơm xong, về sau, Lưu Bảo hấp tấp chạy chậm đến trước người Dương Tử Hiên, nói: "Như vậy càng có thể thể hiện hình tượng thân dân của Dương sở ngài!"
Dương Tử Hiên cười cười nói: "Cũng được!"
"Tiểu Trần, đi ở phía trước dẫn đường!" Lưu Bảo híp mắt lại, hướng Trần Linh nói.
Ký túc xá cách khu nhà máy rất gần, tại phía bắc khu Giang Đông, Dương Tử Hiên vốn định tiến vào Phú Khang của mình, nhưng Khô Lộc Văn cố ý muốn dùng xe trong xưởng đưa hắn đi một chuyến.
Dương Tử Hiên cũng muốn nhìn một chút xem Khô Lộc Văn cùng Lưu Bảo muốn chơi cái gì, liền bảo Lưu Bất Khắc và Hồ Khải trước lái xe trở về, Dương Tử Hiên chui vào xe Khô Lộc Văn, đây là chiếc Phantom, bên trong có một cái vương miện rất lớn.
Hai mắt Dương Tử Hiên tỏa sáng, lập tức cười nói: "Khô xưởng trưởng, các vị thật đúng là tài lớn khí thô (tiền nhiều như nước), lại còn sắm cả thứ này nữa!"
Khô Lộc Văn có chút đắc ý, nhưng ngữ khí vẫn rất khiêm tốn: "Đây là xe công cộng trong xưởng, dù sao chiếc xe cũng liên quan đến mặt mũi cả nhà máy, bình thường hay đi ra ngoài nói chuyện làm ăn, nếu như xe quá kém, khách hàng sẽ lập tức cảm thấy Xuân Huy chúng tôi là một cái xưởng nhỏ không có thực lực, đây cũng là chuyện bình thường!"
Dương Tử Hiên ngồi ở đuôi xe, không có người nào dám ngồi song song với hắn, Lưu Bảo dặn dò Trần Linh ngồi ở ghế kế bên tài xế, cùng đi dẫn đường.
Phantom dẫn đầu đoàn xe, Dương Tử Hiên cùng Trần Linh đến khu ký túc xá đầu tiên.
Diện tích ký túc xá khu không lớn, có chút không phù hợp với danh tiếng công ty Xuân Huy, phải biết rằng, đầu năm nay, coi như là công ty lỗ lã nghiêm trọng, vẫn phải phân phòng phúc lợi cho các công nhân viên chức.
"Lãnh đạo công ty Xuân Huy các vị đều ở chỗ này sao?" Dương Tử Hiên cùng Trần Linh từ trong xe đi ra, Trần Linh đứng ở bên người Dương Tử Hiên, mùi vị nước hoa nhàn nhạt bay vào trong mũi Dương Tử Hiên.
"Dương sở, xin mời ngài đi vào bên trong thăm quan một chút đi!" Mặt Trần Linh đỏ lên, dưới cổ là da thịt trắng nõn, được ánh trời chiều làm nổi bật lên, ôn nhu dị thường.
Ánh sáng trên bậc thang có chút lờ mờ, còn chưa tới thời gian bật đèn, ban ngày và đêm tối giao hòa với nhau, Trần Linh đi ở phía trước, cách Dương Tử Hiên ba bước bậc thang, váy xanh đen phía dưới thân thể Trần Linh chưa kéo dài tới đầu gối, giày cao gót màu hồng đạp trên cầu thang bằng xi-măng, tiếng vang rất thanh thúy vui tai.
Dương Tử Hiên hơi ngẩng đầu một chút, là có thể nhìn thấy rõ ràng những hình ảnh phía trước, toàn bộ cảnh tượng dưới váy Trần Linh đều rơi vào trong mắt Dương Tử Hiên.
Giác quan thứ sáu của các cô gái cực kỳ mãnh liệt, mặc dù không hề quay đầu nhìn lại, nhưng Trần Linh vẫn có thể cảm giác được ánh mắt sáng quắc của người đàn ông sau lưng, giữa hai chân đã chảy ra ít nước ẩm ướt.
Trần Linh năm nay mới 30 tuổi, bảo dưỡng rất khá, làn da giống như thiếu nữ hai mươi tuổi, vô cùng mịn màng, không hề giống như là cô gái đã sinh sản, xuất thân gia đình nhà giáo, từ nhỏ đã được dạy dỗ rất nghiêm, thời kì thiếu nữ cũng tương đối rụt rè, coi như là sau khi kết hôn, vẫn cực kỳ bảo thủ.
Cho tới bây giờ, nàng vẫn chưa từng nghĩ tới có một ngày chính mình sẽ ăn mặc như vậy, đi dẫn đường cho một người đàn ông còn nhỏ tuổi hơn so với mình.
Nhưng sau khi cùng Tôn Xán đến tặng lễ cho Dương Tử Hiên, về sau, nàng bắt đầu không có ý nghĩ bài xích như vậy nữa, tăng thêm chồng nàng không ngừng quán thâu cho nàng các loại quan niệm, làm cho tín niệm bảo thủ của nàng bắt đầu dao động.
Người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, một khi loại lỗ hổng này mở ra, sẽ cực kỳ khủng khiếp.
Hiện tại Trần Linh đúng là không có gì kháng cự đối với Dương Tử Hiên, một chút sức miễn dịch còn sót lại, đã sớm biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Ở trong công ty Xuân Huy, tình huống kính dâng bà vợ của mình cho lãnh đạo cũng không phải ít, vì để thời điểm điều chỉnh tầng quản lý chiếm cứ được một vị trí tốt, rất nhiều người đều kính dâng cô gái hợp ý cho lãnh đạo.
Cả đám cao tầng, từ Khô Lộc Văn đến Lưu Bảo, đều là một đám sắc quỷ, thường xuyên vui mừng bên trong 'phòng cho tổng thống' khách sạn Giang Đông, công ty thiết bị hơi lạnh Xuân Huy, chính là bị đám sâu mọt này lấy hết như vậy.
Xí nghiệp quốc hữu không giống với cơ quan đảng chính, con đường bay lên so với cơ quan chính phủ đảng uỷ thì không lớn lắm.
Bởi vì vị trí lãnh đạo có hạn, hơn nữa còn không có hạn chế về thời gian, thường thường một lãnh đạo ngồi ở một vị trí, cứ duy trì làm hơn mười, hai mươi năm, như vậy sẽ triệt để cản trở những người muốn tiến bộ đằng sau.
Loại tình huống này tương đối ít thấy tại chính phủ và đảng uỷ thực hành chế độ luân chuyển, cơ quan chính phủ một năm đổi mấy lãnh đạo cũng là chuyện rất thông thường.
Cho nên, tại thời điểm điều chỉnh tầng quản lý, rất nhiều người chịu đựng nửa đời người trên một cái cương vị, không thể không xuất hiện các loại tâm tư lệch lạc.
Trần Linh có thể cảm giác được cảm giác mát lạnh trên quần lót của chính mình, giữa hai chân đang có dịch nhờn tiết ra, trái tim cũng liều mạng gia tốc, hai người đều im lặng không tiếng động, trong lòng Trần Linh run rẩy một hồi.
Trong não Trần Linh đầy sự xấu hổ, đồng thời, cũng có một tí tự hào, cảm thấy một ít tự hào đối với việc thân thể của mình còn khả năng hấp dẫn quan lớn như Dương Tử Hiên.
Ở trong mắt nàng, Dương Tử Hiên là phó sở trưởng sở giám sát, đúng là chức quan lớn bằng trời, nếu như không phải gặp gỡ như bây giờ, khả năng cả đời nàng cũng không thể gặp mặt với người có chức quan cao như Dương Tử Hiên.
Loại không khí mập mờ tới cực điểm này tiếp tục trôi qua trong bốn năm phút đồng hồ, Trần Linh mới ngừng lại tại một tầng lầu, từ trong túi lấy ra một cái chìa khóa, quay đầu nhìn hình dáng khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của Dương Tử Hiên trong ánh sáng lờ mờ, trên mặt còn mang theo một tia khí tức tản mạn chán chường, ngượng ngùng nói: "Dương sở trưởng, nhà của tôi cũng ở nơi đây, đi vào ngồi một chút đã!"
Dương Tử Hiên nhíu mày, tuy hắn đã dự liệu được sẽ có kết cục như vậy, nhưng không nghĩ tới Trần Linh lại trực tiếp đưa hắn vào trong nhà nàng.
Trần Linh thấy Dương Tử Hiên im lặng không nói gì, lại còn nhíu mày đứng đó, vội vàng giải thích, nói: "Trong nhà của tôi hiện tại không có người nào khác, Tôn Xán đã mang theo đứa con đi đến nhà ông nội rồi..."
Dương Tử Hiên cũng không e ngại cái gì, đã bước đến nơi này, cũng không sợ đi vào ngồi một chút, liền đi theo đằng sau Trần Linh.
Cái phòng nhỏ này là hai phòng bình thường ghép lại, diện tích không tính là quá nhỏ, tại niên đại phân phòng phúc lợi, có thể có một phòng nhỏ như vậy, đã rất làm cho người ta hài lòng.
Cái này cũng có thể là nhờ Tôn Xán đang làm người phụ trách chủ yếu tài vụ công ty Xuân Huy mới có được.
Phòng ở được thu thập rất sạch sẽ, bên cửa sổ còn đặt chậu hoa, trang trí đắc rất tinh xảo, có thể thấy được tâm tư tinh tế tỉ mỉ của nữ chủ nhân Trần Linh này.
Dương Tử Hiên ngồi ở trên ghế sa lon, cẩn thận quan sát khung cảnh xung quanh.
"Dương sở, ngài có muốn uống chút gì đó không?" Trần Linh có chút câu nệ đứng ở trước mặt Dương Tử Hiên, hai chân khép lại, thân thể hơi run rẩy, trong lòng toàn một mảnh rung động, khuôn mặt lộ ra vẻ ửng đỏ, đầy vẻ đặc biệt quyến rũ của thiếu phụ, hai mắt phảng phất như một mặt nước mùa thu.
"Tùy tiện!"
Dương Tử Hiên bình tĩnh nói.
Trần Linh lấy một bình rượu đỏ từ trong tủ lạnh ra, đặt ở trên mặt bàn, rót cho Dương Tử Hiên, cười xinh đẹp nói: "Đây là lọ rượu đỏ chúng tôi cất kỹ, Dương sở ngài nếm thử một chút, tôi xin phép đi thay quần áo..."