61 Trong phòng vệ sinh vang lên tiếng nước một hồi rồi mới ngừng lại.
Hùng Hạo Nhiên khẽ ngâm nga, ung dung dựa vào đầu giường điều chỉnh lại hô hấp, trong đầu đang có ý xấu, nghĩ xem tiếp theo nên chọc Hướng Dương Viễn như nào.
62 Nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Hướng Dương Viễn, biểu cảm khí phách ngời ngời lập tức vỡ vụn.
Tạ Cảnh Địch nhất thời không hiểu, ánh mắt ngơ ngác.
63 Cơm tối là Hướng Dương Viễn đi ra trước cửa bệnh viện mua mấy hộp thức ăn nhanh. Vết thương của Hùng Hạo Nhiên khá nặng, mất máu rồi chóng mặt, mấy ngày không thể nghỉ ngơi thoải mái được, cũng không có khẩu vị, lúc này cũng chỉ đành bới bới bát cơm mà miệng nhạt như nước ốc, sau đó yên lặng tích lũy oán hận với Tạ Cảnh Địch.
64 Hùng Hạo Nhiên nằm viện một tuần, đội hình sự cho anh nghỉ nửa tháng. Hướng Dương Viễn ngày nào cũng chạy tới chạy lui hai điểm là đồn công an với nhà của Hùng Hạo Nhiên, vì chuyện nấu cơm cho anh mà hao hết cả tâm tư.
65 Bên trong văn phòng làm việc của tổ cảnh sát khu vực, mỗi người đều đang vùi đầu bận rộn. Lý do là lãnh đạo trên cục sắp xuống thị sát, mọi người ai cũng hoảng, chỉ sợ công việc của mình sơ suất là bị đồn trưởng Thường rút roi ra quất xác.
66 Buổi tối, Hùng Hạo Nhiên như đại gia mà nằm thẳng trên giường để Hướng Dương Viễn đấm lưng cho.
Hướng Dương Viễn ngồi trên mông con gấu kia, một bên thì tận tình đấm bóp, một bên nghĩ thầm, bản thân mình chả khác gì nô tài của tên kia.
67 Hôm Tần Phi lấy vợ, Hướng Dương Viễn xin nghỉ một ngày để về tham gia lễ cưới.
Có một người cũng xin nghỉ cùng, chính là Hùng Hạo Nhiên.
Hướng Dương Viễn đối với việc mang Hùng Hạo Nhiên về nhà gặp mẹ rất chi là hồi hộp.
68 “Hùng Hạo Nhiên, chỗ này lúc nào cũng có thể có người vào a!” Phòng vệ sinh trong khách sạn rực rỡ màu vàng, trang trí cực kỳ hoa lệ, ngay đến cả vòi nước cũng được làm hình long phượng.
69 Lúc hai người về lại phòng tiệc thì các nghi thức đã xong, Tần Phi với cô dâu đang đi từng bàn chúc rượu.
Hướng Dương Viễn ngồi xuống, xoa xoa cái eo đang nhức, tiếc nuối nói: “Bỏ qua đúng lúc quan trọng nhất rồi.
70 Hùng Hạo Nhiên vừa dứt lời, phòng khách liền chìm trong yên lặng.
Mẹ Hướng hung dữ nhìn qua lại giữa hai người đàn ông, sau đó dừng lại trên người Hướng Dương Viễn, ánh mắt mang theo ý tứ ‘Mày nói rõ ràng cho mẹ!’
Mà ba Hướng như có điều suy nghĩ mà nhìn Hùng Hạo Nhiên, ánh mắt như đang đánh giá.
71 Cuối cùng, Hùng Hạo Nhiên vẫn phải ra khách sạn ở.
Vấn đề giữa hai mẹ con thì phải để hai mẹ con tự giải quyết. Mẹ Hướng ngại anh là người ngoài không tiện nói chuyện.
72 Đến tận khi kì nghỉ kết thúc, mẹ Hướng vẫn không có cách nào nói chuyện với Hướng Dương Viễn được. Ba Hướng tiễn hai người ra ga tàu, dặn dò vài câu rồi về nhà dỗ vợ.
73 Chờ lúc Hướng Dương Viễn đun xong nước, mang theo trà cụ ra ngoài thì Hùng Hạo Nhiên đang yên lặng ngồi đối diện với mẹ mình, hai mặt nhìn nhau, có thể thấy là hai người chưa nói với nhau câu nào.
74 Buổi tối, lúc đi ngủ, Hùng Hạo Nhiên cứ chộn rộn, nghiêng người ôm Hướng Dương Viễn, muốn tư thế này tư thế kia, mỗi tư thế một lần.
Hướng Dương không có hứng thú mà dựa vào anh: “Mẹ anh đang ở ngay phòng bên đấy, kiềm chế chút đi.
75 Một ngày nào đó đầu tháng 9, Hùng Hạo Nhiên cùng đồng nghiệp phải ra ngoài chấp hành nhiệm vụ.
Trên đường về đội hình sự, họ phải đi qua một con đường khá là vắng, hai bên đường chỉ có mấy nhà xưởng thưa thớt, mà bên đường lại có taxi đang dừng.