21 Thời gian: 3 giờ chiều Địa điểm: Một phòng họp trong một ngôi trường âm khí, tà khí, ám khí lan tràn Nhân vật: Nghi phạm một người, thẩm phán một người, bồi thẩm đoàn mười người, một luật sư biện hộ, một kiểm sát trưởng Sau khi Ôn Nhung bước vào cửa, hai mươi sáu cặp mắt trong phòng đồng loạt càn quét bắn về phía cô, ở đây lấy ánh mắt của Phó Tô và Lâm Tuyển có tính đại biểu nhất.
22 Lâm Tuyển tin tưởng, một người đàn ông nếu lấy đi lần đầu tiên của một cô gái sẽ khiến cho cô gái đó lưu lại ấn tượng không thể xóa nhòa, cho dù là lần đầu tiên gì, mối tình đầu, nụ hôn đầu, đêm đầu.
23 Không tiến tất lui, nếu tới, không có lý gì lại lãng phí mấy chục đồng tiền xe. Ôn Nhung ấn chuông cửa, trong chốc lát màn hình sáng lên. “Cô giáo Ôn.
24 Đoạn Như Bích lập tức nhìn về phía Ôn Nhung, dùng đôi mắt nhỏ sắc bén của cô nàng kích động hỏi thăm Ôn Nhung: Lâm Tuyển Lâm Tuyển Lâm Tuyển?!! Ôn Nhung đáp lại cô nàng bằng ánh mắt khinh bỉ: không phải không phải không phải!!! Đoạn Như Bích thất vọng bĩu môi: vậy là ai? Ôn Nhung buông tay nhún vai: không biết Hài người ở bên này chơi trò đánh đố vui tưng bừng, hoàn toàn ném ông chú nhanh nhẹn kia qua một bên, cũng may ông chú này phong độ rất tốt, cho nên khi các cô quay đầu lại lần nữa, anh ta vẫn chờ ở đó.
25 Lâm Tuyển một mình tiến đến, thấy Ôn Nhung, cười một cái, phát huy ào ào vẻ nho nhã tinh túy, Như Bích cô nương giống như bị đánh tiết gà, cô nàng chẳng thèm để ý đến sự phản kháng của Ôn Nhung, kích động kéo cô tới chủ động chào hỏi Lâm Tuyển: “Lâm tiên sinh, à, phải là Lâm học trưởng mới đúng, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.
26 Phòng bao, một bàn tròn, sáu cái ghế, Lâm Tuyển nói: “Ưu tiên phụ nữ. ” Những lời này lại lần nữa lấy được sự tán thưởng của Như Bích cô nương, cô nàng kéo Ôn Nhung ngồi xuống bên trong, lúc Ôn Tuyết muốn ngồi xuống bên cạnh Ôn Nhung, cô nàng kịp thời dùng túi xách chiếm đoạt vị trí trước: “Chỗ này là để dành cho Lâm tiên sinh.
27 Hai ngày nay có hai chuyện quấy nhiễu Ôn Tiểu Nhung, khiến cho cô ngay cả khi đối mặt với món thịt viên thích ăn nhất cũng mất đi ham muốn chảy nước miếng.
28 Mỗi cô gái đều có giấc mơ về mối tình đầu của mình. Đó nhất định đều là một giấc mơ được bao bọc bởi màu hồng, có vô số bong bóng, khiến người ta được bao phủ trong mùi thơm ngọt ngào chết người.
29 Đàn ông và đàn bà từ cấu tạo sinh lý đến cấu tạo tâm lý đều bất đồng. Lấy một nụ hôn mà nói, một người đàn ông khi hôn một người phụ nữ, có thể là diễn trò, có thể là vui đùa, có thể là kích thích, tóm lại là không hề liên quan đến tình yêu, đây là sự phóng khoáng tự nhiên của đàn ông.
30 Bà nội nói, nếu như khi con ở cùng một chổ với một người cảm thấy rất vui vẻ, vậy thì đừng nên do dự. Ôn Nhung cảm thấy lúc cô ở cùng một chỗ với Lâm Tuyển, bản thân sẽ trở nên rất “Hoạt bát”, nếu nói hoạt bát chính là trái ngược lại với vẻ thờ ơ, bình tĩnh của cô thường ngày, thấp thỏm, lúc nào cũng nghĩ cách nào có thể vùng lên làm địa chủ, chẳng qua thường thường cô sẽ chẳng hiểu tại sao mà bị trấn áp.
31 Ôn Nhung về đến nhà, vừa quay người đã bị Đinh Đinh chặn ở cửa, Đinh cô nương đứng trên ghế, hai tay khoanh trước ngực, khí thế không tầm thường chút nào, trong mắt toát ra tinh quang mãnh liệt gieo rắc tín hiệu “Thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự sẽ nghiêm phạt”.
32 OMG, đây là ra đòn sát thủ sao, phản ứng đầu tiên của Ôn Nhung. Ngài khiêm tốn quá, tôi nào có xinh đẹp như hoa được như ngài, phản ứng thứ hai của Ôn Nhung.
33 “Không quấy rầy đến hai người chứ?”Lâm Tuyển bước tới, đóng cửa lại, cười đến cực kỳ hòa ái dễ gần. Nụ cười này của anh ta, khiến cho Ôn Nhung sợ hãi trong lòng.
34 Ôn Nhung ngạc nhiên, sao Lâm Tuyển lại đến đây? Theo nguồn tin đáng tin cậy, mỗi lần họp phụ huynh, phụ huynh của Lâm Tử Hào đều không xuất hiện, hoặc là vắng mặt, hoặc là để cho trợ lý đến, cho nên khi Lâm Tuyển tiến vào phòng học, ngay cả Đinh cô nương đang bị cảm mạo xâm lược đến buồn ngủ cũng phải chấn động một hồi, mà những vị phụ huynh khác trong phòng, nhất là phái nữ, còn chưa kịp nhìn phiếu điểm trong tay có mấy quả trứng vịt, tất cả miệng đều đã há to bằng quả trứng vịt.
35 Ôn Nhung ở nhà chọn lựa nhặt nhạnh cả nửa ngày, vẫn không tìm ra một bộ đồ thích hợp, trừ quần áo thể thao ra thì cũng chỉ có quần áo thể thao, cả tủ gần như toàn màu đen, nếu mà đi dự lễ tang mặc còn ổn.
36 Thế giới của Ôn Nhung tĩnh lặng trong mấy giây, sau đó cô lẳng lặng gắp một miếng vịt nướng bỏ vào miệng nhai kỹ, mùi vị của thịt sẽ khiến cho cô bình tĩnh lại.
37 Tôn chỉ đào tạo của giáo viên đại học của Ôn Nhung là, phải bồi dưỡng cho nữ sinh vừa cơ trí lại vừa ưu nhã. Vậy nên, muốn cơ trí thì không thể nói bậy, muốn ưu nhã thì không được hoảng loạn.
38 Gương mặt xinh đẹp của Ôn Tuyết khẩn trương trong nháy mắt, sau đó, xuất hiện một nụ cười giả tạo mất tự nhiên: “Thì ra là chị chẳng biết cái gì cả. ” Ôn Nhung thấy buồn nôn với nụ cười của cô ta: “Cho đến lúc nãy có lẽ tôi quả thật không biết.
39 Có khi chúng ta tỉnh lại từ trong mộng, vẫn không sao phân biệt nổi mình còn đang ở trong mộng cảnh hay hiện thực, với mộng đẹp, lúc tỉnh lại, đương nhiên là lúc khó khăn nhất, còn với ác mộng, lúc tỉnh lại, phảng phất như được cứu vớt.
40 Ôn Nhung nhớ lần cô bị thương nặng nhất là vào hai năm trước, nữ thần may mắn cũng chiếu cố đến cô chút ít, cô được chọn tham gia Toàn vận hội, cô ôm sự kỳ vọng lớn nhất bước vào truờng thi đấu, sau đó, mang theo đau đớn sâu sắc nhất trượt ngã ngay trước cánh cổng thắng lợi.