261 ‘Bởi vì sao?’ Liên Kiều vội hỏi lại. ‘Còn cần em nói sao? Đương nhiên là bởi vì … yêu chị rồi!’ Hoàng Phủ Ngưng cười cười. Liên Kiều cũng ngượng ngùng cười nhưng trái tim vì lời của Hoàng Phủ Ngưng mà đập liên hồi.
262 Liên Kiều là hội viên chính thức của hội quán Mint, đây là do Hoàng Phủ Ngạn Tước làm thủ tục cho cô để cô có thể đến ăn món kem ưa thích của mình lúc nào cũng được, không ngờ hôm nay lại có đất dụng võ.
263 Liên Kiều cười cười, khi cô nhìn thấy cách đó không xa bóng một cô gái đang dáo dác tìm kiếm, trong đáy mắt màu tím xẹt qua một tia giảo hoạt. ‘Thực ra … người ta cũng rất muốn cho anh cơ hội …’ Cô nhẹ câu tay hắn, nũng nịu nói: ‘Qua đây ngồi bên cạnh em được không?’Alvin nghe vậy trong lòng vui như trẩy hội, vội vàng ngồi qua bên cạnh, kéo cô vào lòng.
264 ‘Hô … cuối cùng cũng đi rồi, thật là mất mặt chết!’ Liên Kiều thấy Alice đùng đùng xông ra ngoài, hít sâu một hơi rồi ngồi lại xuống ghế. Alvin vội vàng ngồi xuống bên cạnh, cười nịnh nói: ‘Em yêu, để em bị sợ hãi rồi, thực ra anh sớm đã muốn chia tay với cô gái đó rồi, chỉ là do cô ta đeo bám không buông cho nên mới …’‘Được rồi, đừng nói nữa!’ Liên Kiều ngắt lời hắn, cầm chiếc hộp trang sức lên, ‘Ồ? Bên trong là gì vậy? Chiếc hộp này nhìn rất tinh xảo nha!’‘À, là một sợi dây chuyền thôi mà, nếu như em thích anh sẽ tặng nó cho em! Alvin vội vàng tìm cách lấy lòng cô.
265 Nụ cười của Liên Kiều dành cho Alvin rõ ràng là mang ý “cháy nhà ra mặt chuột”!Hoàng Phủ Ngưng đi đến, cố tình bỏ qua Alvin đang co rúm đứng đó, đến trước mặt Liên Kiều mỉm cười nói, ‘Đã lâu không gặp!’Liên Kiều cũng cực kỳ phối hợp, liếc về phía Alvin một cái rồi nhấc sợi dây chuyền lên.
266 Bước ra khỏi hội quán, Liên Kiều khẽ duỗi người, hít sâu một hơi …‘Hô hô, thật là sảng khoái nha!’Hoàng Phủ Ngưng nhìn gương mặt tươi cười của Liên Kiều, bước đến nhẹ giọng nói: ‘Liên Kiều, cảm ơn chị!’Thật không ngờ, Alvin tên kia rốt cuộc cũng làm được một chuyện tốt, chính là kéo hai chị em dâu lại gần nhau hơn.
267 Liên Kiều lại chẳng để tâm gì đến lời Hoàng Phủ Ngưng nói, cô nhặt lên từng tấm thẻ, xem đến cái thẻ thứ ba …‘Hô hô, hình trên tấm thẻ này lại là chị nha, đúng là chị mà, xem này …’Trên một tấm thẻ vàng là gương mặt Liên Kiều được vẽ cách điệu sau đó in lên thẻ, cô nhặt lên đưa cho Hoàng Phủ Ngưng xem.
268 Dodo nghe cô hỏi, trầm mặc thật lâu mới hỏi lại: ‘Cô thật sự muốn biết chị mình ở đâu sao?’‘Đương nhiên là muốn rồi, xin cô cho tôi biết, rốt cuộc chị tôi đang ở đâu? Tôi muốn đi tìm chị ấy!’ Liên Kiều kích động trả lời.
269 ‘Này, đừng đi mà …’ Liên Kiều đang muốn đuổi theo hỏi cho rõ thì bị Hoàng Phủ Ngưng kéo lại. ‘Thôi bỏ đi, Liên Kiều, cô ta căn bản là không hề có ý muốn nói cho chị biết! Mà cô gái kia rốt cuộc là ai chứ?’Liên Kiều nhìn theo bóng Dodo càng lúc càng xa, thì thào nói, ‘Cô ta nói mình tên là Dodo, là người Mã Lai!’‘Thì sao?’ Hoàng Phủ Ngưng nôn nóng chờ cô nói tiếp.
270 ‘Này, hai người kiếp trước có thù với nhau sao?’ Liên Kiều vội bước đến can ngăn. ‘Hừm, thật nực cười, em với anh ta kiếp này không quen không biết chứ nói gì đến kiếp trước!’ Hoàng Phủ Ngưng lạnh lùng nhìn hắn sau đó nhìn về phía Liên Kiều, ‘Chị đừng ở bên ngoài muộn quá nhé, bằng không anh hai không vui đâu!’‘Được rồi mà!’ Liên Kiều xua tay.
271 Là An Địch Á! Cô gái này đã từ bám theo Hoàng Phủ Ngạn Tước không rời trong buổi dạ tiệc đó. ‘Đáng ghét!’ Liên Kiều không kìm được thầm mắng một câu, bàn tay nhỏ nhắn đang cầm tờ báo cũng vô ý thức mà nắm chặt lại, suýt nữa thì vò nát tờ báo trong tay.
272 Mỗi ngày trước khi rời nhà Ngạn Tước đều dặn mình phải ngoan ngoãn, tuy cô không biết ngoan ngoãn như lời hắn nói là ý gì, muốn cô phải ngoan như thế nào, nhưng cô luôn cảm thấy nếu như bị hắn nhìn thấy mình ở chỗ này cùng với học trưởng Kiều Trị vậy nhất định hắn sẽ không vui.
273 Bàn tay đặt trên vai Liên Kiều chợt bị Hoàng Phủ Ngạn Tước hất ra, hắn lạnh lùng quét mắt về phía Kiều Trị, sau đó cúi thấp đầu nhìn Liên Kiều, ‘Thế nào? Em vẫn chưa cho vị học trưởng kính mến của em biết là em đã … kết hôn sao?’Hoàng Phủ Ngạn Tước đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “kết hôn” , sau đó nhìn Kiều Trị bằng ánh mắt nhiều ý nghĩa.
274 Mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước tái xanh …‘Vậy em muốn gả cho ai? Muốn gả cho tên tiểu tử ngốc kia sao?’Liên Kiều bị lời của hắn làm ơ mơ hồ hồ, mất một lúc mới nghĩ ra “tiểu tử ngốc” mà hắn nói là ai, nhưng vẫn bướng bỉnh dẫm chân, cứng miệng nói: ‘Hừm, dù sao ai cũng tốt hơn anh, ít ra thì cũng không hạn chế sự tự do của em!’‘Tốt, tốt, tốt lắm!’Môi Hoàng Phủ Ngạn Tước khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh, hắn đứng dậy, cởi áo khoác vất trên sofa, sau đó là cà vạt.
275 Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe cô nói vậy, lại thấy vẻ mặt tức tối của cô, hắn vừa tức giận vừa buồn cười nói: ‘Cởi trói cho em? Cho dù cởi trói cho em thì thế nào?’‘Anh sợ phải không? Nếu anh không sợ thì cởi trói cho em đi, cởi đi …’ Liên Kiều đưa cổ tay ra, không chút lo sợ nhìn hắn dù gương mặt vẫn còn vương dấu lệ.
276 ‘Em … em …’ Liên Kiều cắn môi, rũ mắt xuống như đang suy nghĩ. Đáy mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước tràn ngập hình bóng của cô, cô nhóc ngốc nghếch này, chẳng lẽ cô không biết trái tim hắn sớm đã đầy ắp hình bóng của cô, làm gì còn chỗ để dung nạp bất kỳ ai khác nữa chứ.
277 ‘Em có cảm nhận được nó không?’Môi Hoàng Phủ Ngạn Tước lướt trên trán cô, thì thầm bên tai cô, ‘’Em biết anh muốn nói gì mà, nha đầu, đem trái tim giao cho anh, nói anh nghe, người em yêu là anh …’Giọng nói trầm thấp làm say người như một loại rượu ngon lại như đang thôi miên, Liên Kiều cảm thấy bản thân đang chìm dần trong giọng nói đó nhưng cũng chính hắn là chiếc phao duy nhất mà cô có thể bám vào.
278 Lăng Thiếu Đường tiến đến đấm cho hắn một phát, nói: ‘Mặt mũi của ba người chúng tớ toàn bộ mất sạch rồi!’‘Cái gì mà ba người chúng tớ? Cộng cả tớ vào, tổng cộng là bốn người!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước tuy ngoài miệng nói vậy nhưng nụ cười hạnh phúc trên môi không cách nào che giấu được.
279 Lăng Thiếu Đường nhìn vẻ bực dọc của hắn, nhịn không được cười rộ lên. Hoàng Phủ Ngạn Tước thì rất nhẫn nại, kiên nhẫn chờ hắn cười xong. ‘Aiiii!’ Lăng Thiếu Đường không dễ dàng bỏ qua như vậy, hắn cười xong, huých vai Hoàng Phủ Ngạn Tước một cái, ‘Yêu thật chứ?’‘Cậu nói thử xem?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước hỏi ngược lại một câu.
280 ‘Cao lớn mạnh mẽ thì không sai, nhưng loại ngựa ngày không dễ bị người ta thuần phục đâu, hơn nữa nó vừa được anh đấu giá mua về đây, thời gian huấn luyện rất ngắn, còn chưa kịp làm quen kỷ luật.