301 ‘Anh Anh, em quả là một cô gái rất thiện lương. ’ Liên Kiều nói một câu thật lòng. ‘Phải không? Chẳng lẽ chị không cho rằng em xấu xa sao? Rõ ràng em biết là ai hại cha mẹ mình cũng tình nguyện để cho họ gạt, em rõ ràng biết anh Ngạn Tước đã có người trong lòng cũng không muốn từ bỏ, lại còn muốn giành với chị.
302 Liên Kiều nghe cô nói vậy, chau mày suy nghĩ một lúc rồi nói: ‘Không được đâu, một cô gái như em đi ra ngoài du lịch một mình thật nguy hiểm. ’‘Có nguy hiểm gì đâu? Chị có biết Lãnh Tang Thanh không?’ Nhắc đến Lãnh Tang Thanh ánh mắt Hoàng Phủ Anh chợt sáng bừng.
303 Gương mặt nhỏ nhắn của Liên Kiều trong chốc lát đỏ bừng. ‘Liên Kiều, hai chúng ta đổi một địa điểm du lịch khác đi có được không? Chúng ta cũng không phải là không có tiền.
304 Bất kể thế nào, chỉ cần Liên Kiều và Anh Anh bình an là được, vậy là hắn có thể yên tâm rồi. Nhưng mà … chắc phải đánh động “chủ nhà” một tiếng mới được, để hắn có thời gian chuẩn bị mà làm hết nhiệm vụ đón tiếp chứ.
305 ‘Sao Hoàng Phủ tiên sinh cho rằng tôi nên thỏa mãn chứ?’ Dodo nhẹ nhàng đặt tách cà phê xuống, nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước chăm chú rồi hỏi lại. ‘Tôi nghĩ không ra có lý do gì để không thỏa mãn cả.
306 ‘Dodo tiểu thư, đối với trực giác cực mạnh của cô, tôi hoàn toàn không hoài nghi chút nào nhưng tôi thấy mình vẫn phải nói với cô một câu, cái gì của mình là của mình, cái gì không phải của mình, cưỡng cầu cũng vô dụng thôi!’ Nhìn vào đáy mắt cô gái trước mặt, Hoàng Phủ Ngạn Tước không khó nhận ra sự kích động pha chút điên cuồng.
307 Nước ÝBuổi trưa trời trong gió nhẹ, không hề tạo cho người ta cảm giác oi bức mà ngược lại rất thoải mái dễ chịu. Trên chiếc cầu vượt dài, một đoàn gồm sáu chiếc xe màu đen sang trọng đang chạy với vận tốc cao, hai trong số đó là loại được đặt làm riêng, vừa nhìn cũng biết người ngồi trong hai chiếc xe này thân phận tuyệt đối không tầm thường.
308 Cũng đúng!’ Hoàng Phủ Anh cảm thấy cô nói rất đúng liền gật đầu nói: ‘Liên Kiều chị biết không đây là lần đầu tiên em rời nhà đi tiếp xúc với thế giới bên ngoài đó cho nên lần này em nhất định phải chơi thật vui vẻ mới được!’‘Đương nhiên rồi.
309 Nha đầu, người của ta lại dám xem là cướp sao? Càng khoa trương hơn là dám gọi mình là quái vật!Nhưng mà … ánh mắt sắc bén của Lãnh Thiên Dục lướt qua gương mặt của Liên Kiều đang đứng ngây ngốc ở đó, trong lòng có chút đắc ý, một cô nhóc như vậy, chỉ cần vài tay thủ hạ đã có thể dọa sợ đến cỡ này, không biết sức phá hoại theo lời đồn của cô chạy đến đâu mất rồi? Xem ra Lăng Thiếu Đường chỉ là thần thánh hóa khả năng của cô nhóc này thôi.
310 Tuyệt đối không được quên đấy!’ Lãnh Thiên Dục không thèm để ý đến Liên Kiều nữa mà ánh mắt sắc bén như chim ưng ngừng lại nơi Hoàng Phủ Anh. Hoàng Phủ Anh sợ đến nỗi vội vàng cúi thấp đầu xuống, thân mình không ý thức nhích sát gần Liên Kiều.
311 Dạ, Lãnh tiên sinh!’Người áo đen chính là Lôi chấp pháp cung kính cúi thấp người chờ lệnh. Lãnh Thiên Dục không vội lên tiếng mà đi đến trước mặt Hoàng Phủ Anh, cất lời.
312 Vậy nếu muốn nhảy từ một nơi rất cao rất cao xuống thì sao?’ Liên Kiều trố đôi mắt to tròn sáng long lanh nhìn cô, hết sức phấn khích. Thượng Quan Tuyền gật đầu, ‘Cũng có thể, nhưng mà cần phải có vài dụng cụ đặc chế bởi vì dù sao cũng là con người, hoàn toàn không dùng dụng cụ mà nhảy được là chuyện không thể nào!’Liên Kiều phấn khích hỏi lại: ‘Vậy còn em thì sao? Em từng ở chỗ cao nhất là bao nhiêu nhảy xuống?’‘Chuyện này hả… để em nghĩ thử xem …’Thượng Quan Tuyền cũng không dấu diếm, cô trầm tư một chút như nhớ lại rồi cười nói: ‘Chắc là khoảng từ lầu mười bảy nhảy xuống, khoảng đó!’‘Trời ạ …’Không chỉ Liên Kiều mà ngay cả Hoàng Phủ Anh cũng kinh ngạc đến trợn mắt líu lưỡi, hai người bốn mắt nhìn nhau, trên mặt đầy vẻ sùng bái.
313 Cho chị xin, em xuất thân là sát thủ thì làm sao gặp nguy hiểm được chứ. Em xem, chị với Anh Anh đi từ Mỹ sang ý còn không có gặp chuyện gì nguy hiểm đây nè.
314 Quả đúng như lời Hoàng Phủ Anh, không lâu sau Liên Kiều đã ngẩng đầu lên nhìn Thượng Quan Tuyền nói: ‘Tiểu Tuyền, chị rốt cuộc đã hiểu ý em rồi, có phải ý của em là nếu có thể lấy được dữ liệu từ hệ thống dữ liệu kia thì có thể làm giả visa được phải không? Chỉ cần biết mật mã của hệ thống đó là được đúng không?’‘Đúng, hệ thống dữ liệu có liên quan đến việc làm giả visa rất phức tạp, mật mã đương nhiên là cũng không dễ phá, thông qua những kỹ thuật bảo mật hàng đầu, phải trải qua ba lớp phòng tuyến, mỗi lớp cần một mật mã khác nhau để phá vỡ phòng tuyến.
315 Một tiếng thét đủ làm chấn động cả hoa viên vang lên, liền sau đó, Thượng Quan Tuyền cùng Hoàng Phủ Anh không kìm được đưa tay lên bịt chặt hai tai lại.
316 Liên Kiều thấy kết quả thu được đúng như ý mình mong muốn thì cực kỳ vui vẻ đi đến trước mặt Lãnh Thiên Dục, nhìn thẳng vào đôi mắt đầy lửa giận của hắn, nhưng lại vờ như không thấy gì, cố tình hỏi lại: ‘Thế nào? Bị em đoán đúng rồi phải không? Em nói đây đều là sự thật, Tiểu Tuyền tuy xuất thân là sát thủ nhưng mà dù sao cũng chỉ là một cô gái mười tám tuổi mà thôi, anh chẳng những lớn hơn người ta đến mười tuổi mà lúc nào cũng chăm chăm nhốt người ta bên người không buông, thấy người ta gặp được người cùng lứa tuổi cũng không yên tâm để người ta thả lỏng tâm trạng một chút.
317 Hoàng Phủ Anh nghe hắn ra lệnh như vậy chỉ còn cách gật đầu nghe theo: ‘Dạ, anh Lãnh !’Lãnh Thiên Dục lúc này mới hài lòng mỉm cười. ‘Anh Anh, em …’Liên Kiều thấy Lãnh Thiên Dục mưu kế thành công liền nhìn Hoàng Phủ Anh với ánh mắt không thể tin được, nói: ‘Em sẽ không định tối nay ngủ một người thật đấy chứ?’‘Em …’ Hoàng Phủ Anh mấp máy môi định nói nhưng không dám, trên gương mặt lộ ra nét khó xử rõ rệt.
318 Buổi sáng, trong tiếng chim hót, trong hương hoa thơm, Liên Kiều đang ngủ say sưa thì bị một bàn tay lay tỉnh. ‘Thức dậy đi! Đến lúc tham gia huấn luyện rồi!’Giọng nói lạnh lùng của Lãnh Thiên Dục vang lên trong căn phòng rộng khiến cho Liên Kiều đang ngủ bị đánh thức dậy mặt mày nhăn nhó, hết sức bất mãn.
319 ‘Này Lãnh Thiên Dục, anh đúng là đáng ghét. Bây giờ mới là mấy giờ mà anh đã lôi em dậy để học bắn súng chứ? Em đã nói là không muốn ăn sáng rồi lại cứ cật lực ép buộc em ăn sáng!’ Liên Kiều hai tay chống eo bực dọc hướng về phía hắn hô to gọi nhỏ.
320 Liên Kiều nghe hắn nói vậy trong lòng chợt cảm thấy rất ấm áp nhưng vẫn cố tình dài giọng nói: ‘Dừng … đừng có làm như mình lớn lắm được không? Nếu em hỏi ra Ngạn Tước là lớn hơn anh, vậy thì thân phận của em là lớn hơn anh đấy nhé.