41 CHAP 37: LÀM ƠN BUÔNG THA EM…- Alo,Tiểu Thuần à…tứ ở Black bar…cậu đến 1 chút được không… - - Xin cậu đấy…tớ đang rất buồn…tớ muốn gặp cậu… - - Tớ rất cô đơn… - Sau khi cúp máy Ngọc Lâm khó hiểu nhìn sang Văn Minh… - Tại sao phải dụ Tiểu Thuần đến đây… - Cậu ấy muốn thế…- Văn Minh nhếch mép chỉ về hướng Gia Bảo,đang tựa lưng vào ghế,uống rượu,sắc mặt rất khó coi… - Anh muốn gì…mấy ngày nay Tiểu Thuần rất khổ sở rồi… - Hừ…chuyện này không liên quan tới cô…- Gia Bảo lạnh nhạt nói,đột nhiên từ đâu 3,4 con nhỏ bàn bên cạnh,từ lúc nãy đã me Gia Bảo rồi,anh chàng vừa đẹp trai,sành điệu,giàu có,lại lạnh lùng…bọn chúng mê mẫn…đánh liều chạy sang làm quen… - Chào anh…chúng em có thể ngồi đây không… - … Biến đi…- Gia Bảo vô cùng khó chịu nhìn vào bọn chúng,1 lũ con gái trang điểm loè loẹt,xấu xí…1 chút thẩm mĩ cũng không có…nhìn chúng anh muốn buồn nôn… - Anh có vẽ không vui…chúng ta có thể trò chuyện…- 1 con nhỏ đặt tay lên vai anh mơn trớn,anh cảm thấy bẩn thỉu,gớm ghiết vô cùng…anh hất tay con nhỏ,sẳn tiện hất nguyên cốc nước vào mặt cô ta…làm cô ta khóc ầm chạy vào nhà vệ sinh…nhưng 3 con nhỏ còn lại vẫn thản nhiên ngồi lên ghế cạnh anh.
42 CHAP 38: TÔI VẪN CÒN CẦN NÓ- Gia Kỳ này,em mệt qú,anh có thể đến đường số 4 đón em được không…- Sau cả 1 đêm điên cuồng với anh chàng đẹp trai đêm qua…nó lẳng lặng mặc quần áo bỏ về trong lúc cậu ta còn say sưa ngủ…Nó cảm thấy toàn thân đau rả rời,vì chút men rượu làm đêm qua nó trở nên điên cuồng,thứ men đó vẫn còn đâu đó trong người,làm đầu nó đau như búa bổ… - Nó không biết tại sao dạo này trong người vô cùng khó chịu,không muốn ăn,không muốn đi đâu,có lẽ do quá stress,nó mệt mỏi bước vào 1 shop quần áo,chọn 1 chiếc váy hoa và 1 chiếc áo len đơn giản để thay,khi đi ra ngoài,nó nhìn thấy Gia Kỳ đứng phía trước chờ nó,nó mệt mỏi đi về phía cậu…đầu óc nó đột nhiên quay mồng…trước mắt mọi vật nhoà đi…rồi rơi vào màu đen lạnh lẽo…nó chỉ kịp cảm nhận 1 cánh tay đưa ra đỡ lấy nó,gào lên tên nó… - Thuầu Thuần…em sao vậy…- Thấy nó ngất Gia Kỳ hoảng so85 vô cùng,cậu đưa nó vào bệnh viện,trên đường đi…cậu hoảng sợ đến phát run lên…miệng luôn gọi tên nó,1 tay nắm chặc tay nó… Sau khi nó được đưa vào bệnh viện cấp cứu và truyền nước…kiểm tra tổng quát,thì nằm đó nghỉ ngơi 1 lát,Gia Kỳ nhìn thấy bác sĩ thì vội buông tay nó ra,theo ông vào phòng nói chuyện… - Chị ấy có sao không…?- Gia Kỳ lo lắng hỏi - Thưa thiếu gia,thiếu phu nhân vẫn ổn,tuy có chút suy nhượt cơ thể nhưng đã không sao…cần tẩm bổ là được.
43 CHAP 39: EM MUỐN ANH NHỚ EM CẢ ĐỜI…- Alo,tôi muốn nhờ ông 1 chuyện… - - @#$%^^&7&…. . - Nó đứng đó nhếch mép cười thì từ xa có 1 chiếc xe màu đen chạy sát lại gần nó,3,4 người đàn ông mặc đồ đen chay lại dùng khăn bịt miệng nó,lôi lên xe…nó vùng ra cố gắng thoát nhưng do cái khăn có tẩm thuốc mê,nó nhanh chóng mất đi ý thức,bọn chóng dễ dàng đưa nó lên xe đi mất…Cùng lúc đó Gia Bảo và Vũ Bội chạy đến trường,trong lòng Gia Bảo cứ bức rức không yên,không biết để 1 mình nó ở đó có sao không,nó ngã có nghiêm trọng không,trơì mưa thế này nó có bị cảm không,lúc nãy nhìn thấy nó ôm bũng,không lẽ bị ngã trúng vào bụng,anh không biết nó có bị thương nặng không,nó nói có chuyện quan trọng muốn nói,không biết có gì nghiêm trọng không…anh cứ thế lo lắng suốt tiết học đấu tiên…còn hôm nay không thấy Gia Kỳ đi học,anh linh cãm nhất định có chuyện gì sảy ra…đang học thì Gia Kỳ từ đâu xuất hiện,ánh mắt cậu như có lữa lao vào lớp túm lấy cổ áo Gia Bảo lôi lên giữa lớp,đấm 1 cú lên mặt anh làm anh ngã ra sàn…cả lớp ngạc nhiên súm lại xem - Anh ra đây cho tôi…anh nói cho tôi biết…Thuần Thuần cô ấy đâu rồi…anh đem cô ấy giấu đi đâu rồi…- Gia Kỳ tìm nó suốt mấy tiếng đồng hồ nhưng không thấy nó đâu,điện thoại thì không liên lạc được,1 dấu vết cũng không có,nó như biến mất không 1 dấu tích vậy…cậu như phát điên…lo sợ đến phát khóc… - Sao ấy thế nào thì liên quan gì đến tôi…- Gia Bảo trong lòng vô cùng lo lắng nhưng vẫn tỏ ra lạnh nhạt,nhếch mép nói… - Anh nói không liên quan sao…anh làm cô ấy khổ sở như thế mà còn nói không liên quan sao…đồ khốn…- Gia Kỳ như phát điên,cả lớp khá bất ngờ vì thái độ của cậu,họ chỉ biết 1 Hoàng Gia Kỳ lạnh lùng,tự kỷ,suốt ngày im lặng,không quan tâm đến ai,không để ý đến chuyện gì…như 1 cai xác…mà cũng có lúc phát điên như vậy… - Nếu liên quan đến tao thì sao…liên quan gì đến mày…- Gia Bảo đểu cán nói… - Đồ khốn…liên quan gì đến tôi sao…anh cướp đi Thuần Thuần của tôi rồi còn giám nói thế…anh đem giấu Thuần Thuần của tôi đi đâu rồi…anh làm gì cô ấy rồi…anh trả cô ấy lại cho tôi…- Gia Kỳ nhấn Gia Bảo vảo tấm bảng,gào thét…còn cả lớp thì ngạc nhiên há hốc mồm vì những gì họ vừa được nghe… - Thuần Thuần của mày à?…cô ấy là của tao…của tao mày biết không…- Bây giờ đến Gia Bảo cũng phát điên,anh đãy Gia Kỳ ra,đấm cú vào mặt câu…- Tao mới nên hỏi mày…mày làm gì với vợ tao…tao đem cô ấy về cho tao…tránh xa vợ tao đi…biến khỏi mắt cô ấy đi… - Biến đi à…tránh xa à…anh có quyền gì nói tôi…tôi thì muốn anh buông tha cho cô ấy…để cô ấy trở về với cuộc sống ngày xưa củ bọn tôi…những ngày tháng hạnh phúc chỉ biết đến nhau của 2 đứa…anh trả cô ấy lại cho tôi…tôi muốn đưa cô ấy đi…- Bây giờ khắp cả lớp vang lên những lời xì xầm bàn tán,họ không hiểu rõ quan hệ giữa nó và Gia Kỳ là thế nào…2 anh em họ đang tranh giành nó sao…cả cô giáo cũng sợ hãi núp 1 góc để xem tình hình… - Mang cô ấy đi…tao cấm mày…mày không được mang cô ấy đi đâu cả…cô ấy là tất cả của tao…tao không ày cướp cô ấy của tao…tao không cho cô ấy rời xa tao…cô ấy là của tao…- Gia Bảo nghe Gia Kỳ nói muốn đưa nó đi,anh vô cùng tức giận,nỗi sợ hãi mà anh lo lắng nhất cuối cùng cũng đến,anh không bao giờ,kể cả đánh đổi mạng sống cũng không cho ai mang nó đi… - Anh bảo cô ấy là tất cả của anh…vậy anh đã làm gì với tất cả của mình…anh xem bây giờ cô ấy thành thế nào rồi…1 cô gái mạnh mẽ,cả lúc bước đi cũng chưa từng cuối xuống dù chỉ 1 lần,bây gì thì thế nào…cô ấy trở thành 1 cô gái đáng thương,yếu ớt như thể có thể tan biến ngay trước mắt tôi bất kể lúc nào…tôi yêu cô ấy…yêu hơn mọi thứ trên đời…anh không thể hiểu được cảm giác đau đớn của tôi khi nhìn vào cơ thể yếu ớt,đôi mắt đỏ hoe và thân thể đầy dấu bầm do những đêm cuồng dã của anh gây ra…tôi lo sợ đến mức nào không khi nhìn vào thân ảnh có thể gục ngã bất cứ lúc nào ấy,nhìn thấy sự đi xuống từng ngày của sức sống trong người cô ấy,nỗi lo sợ cô ấy có 1 ngày sẽ rời xa tôi…biến mất khỏi cuộc sống này… - Tại sao mảy biết tao không lo sợ,từng giây từng phút không 1 giây nào tao thôi nhìn vào cô ấy…tao lo sợ đến mức không dám ngừng nhìn cô ấy để thở…dù giữa hàng trăm ngàn người tao không ngừng tìm kiếm cô ấy…dù ở đâu tao cũng dõi theo cô ấy…tao sợ chỉ cần tao không nhìn thấy,cô ấy sẽ rởi khỏi tao bất cứ lúc nào… - Cô ấy không cần sự dõi theo…cô ấy cần tự do…anh đem cô ấy đi dâu rồi…trả cô ấy cho tôi…tôi van anh… - Tôi không giấu cô ấy…tôi mới phải hỏi cậu…cô ấy sao rồi…cô ấy đâu rồi…cậu trả cho tôi… - Tôi không biết… - Tao cũng không biết,lúc sáng tao đi với Vũ Bội…Vũ Bội…Vũ bội đâu rồi… - Không biết…lúc nãy nghe nói cậu ấy chạy gọi giám thị…lúc các cậu đánh nhau…nhưng đến giờ vẫn không quay lại… - Chết tiệc… Gia Bảo và Gia Kỳ đang chia nhau ra tìm,thì điện thoại Gia Bảo reo lên,10 số điện thoại lạ… - Alo - - Có chuyện gì… - - Vũ Bội…em sao thế…đừng sợ…em đang ở đâu… - - Bọn mày là ai…thả Vũ Bội ra…muốn gì tao cũng đưa cho bọn bây… - - Việc gì tao phải nghe bọn mày…mày thả em ấy ra…nếu không tao báo cảnh sát… - - Mày nói gì… - - Thuần…em làm sao thế…bọn họ làm gì em…tự tử…em bình tĩnh…không được nghĩ chuyện dại dột…anh đến ngay…anh đến cứu em ngay…em bình tĩnh… - - Mày là ai…tao cấm bọn bây đụng đến 1 cọng tóc của cô ấy…tụi bây muốn tao làm gì cũng được…mạng tao tuỳ bây quyết định…tao sẽ đến…nhưng tụi bây không làm hại họ… - Tút…tút… - Anh 2,chuyện gì vậy? - Vũ bội và Thuần Thuần bị bọn người lạ giam giữ rồi,chúng ta phải đến đó thôi… - O đâu…Tiểu Thuần sao rồi….
44 - Anh 2…thả tôi ra…anh 2 cứu em…- Vũ Bội sợ hải,giãy dụa,làm cái thanh xà nghiêng sang bên làm cô suýt rơi xuống biễn…Gia Bảo nhìn thấy vậy,sợ hải vô cùng,cậu lọ sợ đến mức cuống cuồng…chỉ muốn cứu lấy cô… - Được tôi chọn…Xin lỗi em Thuần Thuần…anh chọn…Vũ Bội… - Anh…anh điên rồi…anh…tôi giết anh…anh chọn lại nhanh lên…anh nói đi anh chọn Thuần Thuần đi….
45 CHAP 40: THỨ TÔI TÌM KIẾM…VẪN CÒN TỒN TẠITôi không thể chịu đựng cả đời mà không có em… Tôi sẽ chết mất nếu không nhìn thấy em… Cho tôi ánh sáng…cô ấy sẽ trở về bên tôi… Cho tôi ánh sáng…thời gian sẽ quay trở lại… Sau khi em ra đi…Tôi đã hối hận… Tôi là kẻ ngốc… Làm sao bây giờ…? Cho tôi ánh sáng…cô gái ấy sẽ về bên tôi… Cho tôi ánh sáng…tôi sẽ thay đổi mọi thứ… Tôi phải làm gì để được nhìn thấy em… Xin hãy nói cho tôi biết… Tôi nên làm gì…? Tôi đã nghỉ rằng mọi thứ sẽ không sao… Tôi đã nghỉ rằng tôi sẽ không cảm thấy gì… Nhưng sau khi mất em…tôi đã chìm trong bóng tối… 1 lần nữa… Cả ngày tôi chỉ đi tìm em… Tôi đẩy em đến bên người khác… Tôi ghét bản thân mình đã không giữ được em… Tôi ghét bản thân mình không bảo vệ được em… Tôi không thể chịu đựng phút giây nào nữa… Tôi sẽ chết…nếu không được nhìn thấy em… Cho tôi ánh sáng…cô ấy lại là của tôi…Cứ thế…kiếm tìm…đau đớn…đấu tranh…thù hận…nước mắt…cứ thế…những bi kịch dìm sâu 4 năm…những con người này…chìm sâu trong địa ngục…của tình yêu…Tại Shine,phòng giám đốc…1 chàng trai với gương mặt thanh tú,làn da trắng và mái tóc màu hạt dẻ nay đã được cắt ngắn hơn 1 chút,nhưng vẫn đủ dài che khuất đi đôi mắt đau thương,không hồn ấy…gương mặt mỹ nam…nay có chút trưởng thành…nhưng vẫn không mất đi vẽ dễ thương…mà lạnh lùng…cuốn hút…chàng trai ngồi tựa vào ghế…chân bắt chéo…xoay lưng lại phía cửa…ánh mắt nhìn ra xa xăm…như tìm kiếm thứ gì đó trong vô vọng…thân hình rắn chắc hơn…và đôi chân dài vững chải…con nhười này toả ra 1 vẻ uy quyền sắc lạnh…bên trong anh như chứa đựng 1 hình bóng bí mật nào đó…nỗi đau…nay hoá thành sắc lạnh…và băng giá… - Tổng giám đốc,tôi có thể vào được không - Cứ vào đi… - ….
46 CHAP 41: CÒN NGƯỜI ĐÓ THÌ SAO…?- Tại sao cậu lại bán nguyên liệu cho Dark…?- Gia Bảo ngồi uống 1 tách trà,nhếch mép nhìn vào người bạn thân…Văn Minh - Cậu hiểu rỏ tại sao mà còn hỏi…nếu như tôi không làm thế…cậu ta sẽ 1 tay đánh sập công ty Lý thị… - Cậu chỉ vì 1 Lý Lập Ngân mà bán đứng tôi… - Tôi không thể không làm thế…vợ tôi đang mang thai…cô ấy không chịu đựng được cú sốc nào… - Cậu yêu cô ta thật sao…còn Nhã Văn…cậu đã yêu say đắm…không còn yêu nữa sao… - Còn chứ…tình yêu làm sao nói mất đi là mất được…Nhã Văn là người tôi yêu nhất,yêu hơn bất cứ ai,nhưng có ích gì…cô ấy không tồn tại nữa rồi…tôi ước mình còn chút hy vọng như cậu… - Đừng nhắc đến chuyện của tôi…còn Ngọc Lâm…cô ta rất yêu cậu…nhưng tại sao…lại chọn Lập Ngân… - Tôi yêu Nhã Văn…nhưng tôi cũng yêu Ngọc Lâm cũng như Lập Ngân,dù tình yêu dành cho họ không bằng 1 phần vạn dành cho Nhã Văn,nhưng cũng là yêu…có thể…tôi yêu Ngọc Lâm hơn…nhưng ở bên Lập Ngân tôi cảm thấy thoải mái hơn…cô ấy cũng giống như Ngọc Lâm…xấu xa…nhưng cái xấu xa của cô ấy cậu có thể nhìn thấy được,còn Lâm…cậu không đoán trước được… - Hừ…nhưng cậu sợ Gia Kỳ…cậu không sợ tớ đánh gục các cậu sao…> - Cậu sẽ không làm vậy… - Sao cậu chắc thế…- Gia Bảo nhếch mép nói,xong quay lưng bước đi - Vì tôi có 1 thứ trao đổi với cậu…1 thứ cậu sẽ không ngờ…1 thứ quan trọng hơn cái họp đồng này… - Tôi không cần thứ gì…tôi không thiếu thứ gì cả… - Tin tức về người đó…Bạch Thuần Thuần…- Gia Bảo nghe đến đây,đôi chân như mất tri giác…không bước được nữa… - Cậu nói sao… - Nhưng trước tiên…tôi muốn cậu đến gặp 1 người… - Ai…? - Lục Tử Khiêm… - Cái gì …Tử Khiêm…cậu ấy còn sống sao?cậu ấy thì liên quan đến Thuần Thuần… - Cậu cứ đi gặp đi…đây là địa chỉ… - Tại sao cậu không bán nó cho Gia Kỳ…mà lại là tôi… - Vì cậu là bạn thân của tôi…- Gia Bảo nghe đến đây bèn nhanh chóng chạy đi…Tử Khiêm…người bạn thân nhất của anh…anh muốn xem người này đã thành ra như thế nào…đặc biệt…cậu ta…có liên quan gì đến Thuần…không lẽ…cậu ta có tin tức gì về cô ấy sao… - Nhớ lấy…sẽ có rất nhiều bất ngờ…cậu không thể ngờ tới đâu…- Văn Minh nói với theo,nhìn người bạn thân ánh mắt xót xa…lại thêm 1 người bạn của anh rơi vào vòng xoáy của người con gái đó…không biết kết cục của chuyện này sẽ ra sao…Sau khi biết được tin tức đó,Gia Bảo không còn nghỉ được gì,anh mua vé may bay đi đến 1 hòn đảo nhỏ của Nhật…kết quả là sau nữa ngày,anh đang đứng trước cánh cửa của 1 căn biệt thự màu trắng,trãi đầy hoa và ánh nắng vàng… - Xin hỏi cậu tìm ai…?- 1 ông quản gia ra mở cửa,ánh mắt của ông đầy vẻ bí ẩn và nghi ngại… - Xin lỗi…tôi muốn tìm Lục thiếu gia…Lục Tử Khiêm… - Cậu là ai…tại sao lại biết thiếu gia đang ở đây…- Ong nhìn anh với vẻ đề phòng,con người này,cùng với những thứ trên hòn đảo hoang này,đều tỏ ra 1 khí chất…bí ẩn…hệt như người bạn lâu năm của anh… - Tôi là bạn của cậu ấy…Hoàng Gia Bảo…ông có thể thông báo… - Không cần…Thiếu gia sớm biết là có ngày cậu sẽ đến tìm…cậu vào nhà ngồi đợi Thiêu Gia…- Thế là Gia Bảo theo người đàn ông vào ngồi đợi trên sopha dưới nha…nơi đây có thứ gì đó làm anh nghi ngại…1 không khí trong sáng nhưng lại mang đầy ám khí…ngôi nhà rộng lớn này lại chỉ có khoảng 4,5 người giúp việc…còn cậu nói kì lạ lúc nãy của người quản gia là thế nào…Trong 5 căn phòng màu trắng,tràn đầy ánh nắng,1 chàng trai tóc đỏ,đang nằm ôm lấy 1 cô gái tóc màu nâu vàng…2 con người hoàn mỹ của tạo hoá đang nằm trong vòng tay nhau ngủ say sưa…ánh nắng xuyên qua lớp cữa sổ chiếu lên làn da trần trắng mịn khuất sau tấm chăn màu trắng…trông họ toả sáng như những bức tượng tạo ra từ phép thuật của thần apolo…bên dưới lầu…tiếng sóng xô vào nhựng mỏm đá…như ru họ chìm sâu vào giấc mọng ngọt ngào… Cốc…cốc… - Thiếu gia,tôi có thể vào không… - Vào đi…- Chàng trai tóc đỏ kéo tấm chăn lên cao,che kín tấm lưng trần trắng mịn như cánh hoa của cô gái xinh đẹp hơn pha lê đang nép sát thân thể trần vào người anh,tay siết chặc eo anh… - Xin lỗi đã làm phiền thiếu gia và thiếu phu nhân…nhưng cậu có khách ạ…Hoàng Gia Bảo thiếu gia tìm cậu… - Ta biết rồi…bảo cậu ấy đợi tôi 1 chút… - Vâng thưa thiếu gia… Khi ông quản gia bước ra khỏi phòng,anh chàng ôm chặc nó vào lòng,hôn nhẹ lên môi nó,tay vuốt dọc tấm lưng trần lán mịn của nó… - Nàng tiên cá của anh,em ngủ ngoan nhá…anh đi 1 lát sẽ quay lại…- Chàng lật chăn,chuẩn bị ngồi dậy thì bị nó siết chặc cánh tay đang ôm eo anh,không cho anh rời mình… - Không chịu,Tiểu Ngư không muốn…1 mình sợ lắm… - Ngoan nào tiểu Ngư…anh có khách đấy…ngủ ngoan 1 tí anh dẫn em đi nhặt vỏ xò nữa nhé…- Chàng hôn lên trán nó,tay vuốt nhẹ mái tóc nhiều và min như dòng suối của nó… - Không…không…anh nói dối…- Nó vòng tay qua cổ chàng ôm thật chặc… - Ngoàn nào…đừng nhõng nhẽo nữa…Tiểu Ngư thấy anh lừa em bao giờ chưa…- Chàng trao cuối xuống nhẹ nhàng hôn lên đôi môi xinh như hoa đang nhọng nhẽo chu lên của nó… - Không ngoan…không nghe lời lun…1 tí anh không ở đây…em lén đi ra biển 1 mình… - Hừ…Tiểu Ngư thật là hư quá rồi…phải ở yên trong phòng biết chưa…ra ngoài 1 mình nguy hiểm lắm biết chưa…em không nhớ lần trước bị sứa cắn sao…phải bị bác sỉ chích đó…em không phải sợ đau lắm sao…1 tí anh quay lại mà không thấy em…thì ăn đòn đó nghe chưa…- Chàng trai bẹo má nó,hôn nhẹ lên môi nó 1 cái… - Hì…Tử Khiêm thương Tiểu Ngư nhất…anh nói thế thôi…không dám đánh em đâu… - Thật là…chịu em mãi nên ngày càng hư rồi…con cái nhỏ này… - Không phải cá nhỏ…Tiểu Ngư… - Tiểu Ngư không phải cá nhỏ sao…- Nó giả vợ giận quay lưng lại,chàng trai cũng thừa cơ hội trèo xuống giường,nhặt quần áo dưới đất lên…chuẩn bị mặt vào… - Anh chỉ giỏi ăn hiếp em…-nó quay sang thì nhìn thấy thân hình trần trụi của anh chàng,mặt nó đỏ bừng lên… - Không phải cá nhỏ…chẳng lẽ là mỹ nhân ngư sao? – Tử Khiêm lắc đầu khó hiểu,anh thấy cô gái này đáng yêu vô cùng,1 cô gái năm nay 23 tuổi rồi,nhưng từ lúc mất trí thì cái gì cũng không biết,phải học lãi từ đầu…cứ như đứa trẻ 4 tuổi vậy…Cô gái này thật cứ như cô bé 15 tuổi vậy,suốt 4 năm qua,cùng chàng ân ái vô số lần,ngày nào cũng cùng chàng điên loạn trên giường…bây giờ 1 nốt rùồi trên người nhau,còn biết…vậy mà khi nhìn vào thân thể không quần áo của chàng…nó còn đỏ mặt…thật là đáng yêu.
47 CHAP 42: EM CHÍNH LÀ NGƯỜI ĐÓ…- Thưa thiếu gia,người đó đến rồi… - Được rồi cậu ra ngoài đi… - Mời cô ngồi… - Dạ…- Cô gái như si mê người con trai trước mặt,anh ta còn đẹp hơn cả ánh bình minh hay kim cương,luôn toả sáng,vẻ thanh tú,baby lại toả ra 1 chút gì đó Tây rất hiện đại,anh ta mang 1 vẻ đẹp kiểu mà bây giờ các nữ sinh rất thích… - Cô chính là người luôn theo hầu Lục Thiếu gia 6 năm qua… - Vâng ạ,từ lúc thiếu gia mua căn biệt thự đó… - Bây giờ,1 khi cô quyết định đến đây…thì không còn con đường quay lại…cô cứ thật thà với tôi,tôi sẽ không bạt đãi… - Vâng ạ,anh cứ hỏi… - Thôi được,cô cho tôi biết,thật ra Thiếu phu nhân của cô là ai? - Thiếu phu nhân?sự thật thì tôi cũng không biết thân phận của cô ấy…suốt 6 năm tôi làm việc ở biệt thự,thiếu gia bảo chúng tôi đến đó chăm sóc và canh giữ căn nhà,trong suốt 2 năm tôi không hề gặp qua thiếu gia,nhưng 4 năm trước,Thiếu gia bỗng đưa 1 cô gái từ đâu về,nghe nói được thiếu gia cứu về…nhưng cứu từ đâu thì không biết… - Vậy là họ gặp nhau 4 năm trước? - Vâng,nghe nói đó là lần đầu tiên Thiếu gia gặp thiếu phu nhân,nhưng tôi nghe nói là 12 năm trước,người con gái này từng cứu thiếu gia,và là người thiếu gia tìm kiếm lâu nay…cậu ấy gọi cô ấy là nàng tiên cá…4 năm trước,bỗng nhiên Thiếu gia bồng 1 cô gái về giữa đêm tối,toàn thân cô gái ấy ướt sũng,hơi thở thoi thóp…bác sĩ bảo có thể khó qua khỏi…nhưng Thiếu gia không bỏ cuộc,cậu ấy tìm mọi cách,cuối cùng cũng giữ được hơi thở của cô ấy…nhưng cô ấy mê man suốt 1 tháng sau đó… - 1 tháng…? - Đúng vậy,thiếu gia không hề rời cô ấy nữa bước,ngày ngày chăm sóc cô ấy tận tình…coi quý cô ấy hơn cả mạng của mình…rồi đột nhiên sau 1 tháng ngủ say,cô gái ấy tỉnh lại…và sáng hôm sau,Thiếu gia đưa cô ấy thông báo,họ sẽ kết hôn…rồi 2 ngày sau cô ấy thành Thiếu phu nhân của tôi…cậu gọi cô ấy là Tiểu Ngư… - Vậy là cậu ta kết hôn cách đây 4 năm…Tiểu Ngư sao? - Vâng ạ,thiếu gia yêu thương thiếu Phu Nhân vô vàng,cô ấy như 1 sủng vật được Thiếu gia cưng chiều hết mực,chỉ cần cô ấy vui,thiếu gia có thể hái cả sao trên trời,đánh đổi mọi thứ,bảo bệ cô ấy từng giây từng phút không để ai làm tổn hại đến Thiếu phu nhân,suốt 4 năm qua,Thiếu gia dùng hết thời gian để ở cạnh yêu thương,chăm sóc,chiều chuộng thiếu phu nhân…Tôi thấy 2 vợ chồng,có rất nhiều việc có thể làm cùng nhau,nhưng phần lớn thời gian của Thiếu Gia là trên giường với Thiếu phu nhân,ngày ngày chỉ ở trong phòng,đi dạo,đi ra biển,đồng hoa…đi đâu cậu cũng mang thiếu phu nhân bên mình,suốt thời gian qua,cậu ấy chỉ rời khỏi đảo 2 lần,còn lại 1 bước cũng không rời cô ấy…cậu sũng nịnh Thiếu phu nhân vô vàng,không cho cô ấy làm gì,cũng không cho ai chăm sóc cô ấy,tự mình lo lắng cho Thiếu phu nhân từng miếng ăn,viên thuốc… - Thuốc…? - Đúng vậy,tâm thần thiếu phu nhân không bình thường…rất hay kích động…lâu lâu lại phát bệnh rất đáng sợ,lúc thường…cô ấy cứ như 1 đứa trẻ 4 tuổi…không biết tại sao Thiếu gia có thể yêu 1 kẻ loạn trí được nhì… - Loạn trí…? - Vâng,có lẽ do cô ấy bị cú sốc gì đó trong quá khứ,cô ấy không hề nhớ chuyện trước kia,đầu óc không bình thường… - Mất trí? – Gia Bảo cảm thấy rất khó hiểu và có rất nhiều mâu thuẩn về cô gái này,thật ra cô ta là ai…- Hết rồi sao?cô có thể ra ngoài,tôi sẽ chuyễn tiền vào tài khoảng cho cô… - A…vâng ạ…à tôi chợt nhớ ra 1 chuyện…lúc Thiếu gia đưa cô ấy về…trên người hình như chảy rất nhiều máu…nghe nói là hư thai… - Hư thai?…Tại văn phòng của 1 toà nhà cao nhất Thành phố,1 chàng trai ngồi tựa ra ghế,tay mân mê tách trà…ánh mắt cậu mang 1 nỗi bi thương vô bờ,ánh mắt sắc lạnh ấy mang 1 nỗi buồn không thể tả,mái tóc vàng,gương mắt tuấn mĩ hoàn hảo,làn da trắng,bộ vest trắng và chiếc khoen mũi lấp lánh,làm cậu trông như 1 bức tranh hoàn mỹ hay 1 pho tượng sáp… - Phía anh ta vẫn không có động tĩnh gì sao…? - Vâng ạ,phía Shine vẫn yên ắng,nghe nói vẫn chưa tìm được tin tức gì về người đó…nhưng anh ta đang điều tra 1 người… - Ai? - Lục Tử Khiêm… - Lục Tử Khiêm sao?- Gia Kỳ đặt tách trà trên tay xuống,ánh mắt sắc lạnh không che giấu được vẽ ngạc nhiên… - Vâng,theo thông tin ngầm,anh ta đang điều tra về cuộc sống của Lục thiếu gia,theo tôi điều tra thì…sáng ngày mai…Lục Thiếu Gia sẽ đưa vợ mình về nước…về tổ chức tiệc chào mừng cô ấy tại 1 hòn đảo nhà họ Lục ….
48 - Tử Kiêm…Tiểu Ngư đói…- Vừa đến resorse nó đã nũng nịu ôm lấy cánh tay Tử Khiêm đòi ăn… - ừm…cá nhỏ này ham ăn quá à…lúc nãy vừa ăn rồi lại đòi ăn nữa…mai mốt thành “cá heo” bây giờ…- Tử Khiêm vuốt ve tóc nó,hôn lên chóp mũi đang làm xấu của nó… - Anh đáng ghét quá…dám nói em là heo…vậy thì…bây giờ không ăn…chiều nay không ăn…tối cũng không ăn nốt…- nó giận dỗi bò ra giường nằm…Tử Khiêm nghe nó đòi “tuyệt thực”,dù là trò này nó dùng 10 ngàn lần rồi,nhưng không lần nào không làm Tử Khiêm lo chết khiếp…anh vọng chạy lại,ngồi lên giường,dịu dàng lay lay vai nó,năng nỉ… - Không…không anh sai rồi…là “cá heo”,không phải “heo”,”cá heo” rất đáng yêu…ngoan nào nàng tiên cá bé bỏng của anh…muốn ăn gì nào…ăn đi mà…em không ăn là anh cũng không ăn được…lần trước không nhớ em không chịu ăn mà anh phải đau dạ dày đấy…ngoan nào ăn đi mà… - Không ăn…em là cá…anh bảo em là “cá heo”,thì không phải là “con heo của loài cá” sao… - Trời ạ…cục cưng cả anh thông minh thế từ lúc nào thế…- Tử Khiêm thừa nhận,vợ mình như 1 đứa trẻ,nhưng mà là 1 đứa trẻ thông minh khác người… - Vậy ý anh từ trước giờ Tiểu Ngư ngốc à…vậy cũng không ăn luôn…- Nó giận dỗi làm Tử Khiêm sợ hải nằm xuống cạnh,vòng tay qua vai nó,kéo nó ôm sát trong lòng ngực anh… - Ngoan…ngoan…ai dám bảo Tiểu Ngư của anh ngốc…anh đánh kẻ đó…ngoan nào…anh bảo mọi người chuẩn bị món Pháp cho em nha… - Không ăn…không ăn…kẻ bảo em ngốc là anh…- Nó quay sang véo vào má Tử Khiêm… - Vậy Tử Khiêm hư,ăn hiếp Tiểu Ngư,đánh Tử Khiêm,đánh tử Khiêm… - Không…không…không đánh Tử Khiêm,là Tiểu Ngư không ngoan,Tiểu Ngư ăn,Tiểu Ngư ăn,Tử Khiêm có đau không?…- Nó thấy Tử Khiêm vì dỗ nó và tự tát mấy cái vào má làm nó đau lòng vô cùng,ôm chầm lấy cổ anh khóc thút thít… - Tiểu Ngư ngoan,Tiểu Ngư đừng khóc,Tiểu Ngư muốn ăn gì – Tử Khiêm vuốt ve lên mái tóc nó,hôn nhẹ lên trán nó… - Tiểu Ngư muốn ăn cháo hào… - Vậy anh đi nấu cho em…- Tử Khiêm toan ngồi dậy chuẩn bị,từ trước đến giờ tứng cái ăn,miếng uống,quần áo,tắm gội đều 1 tay Tử Khiêm chuẩn bị,vì anh không muốn ai có cơ hội tiếp cận hay làm hại nó… - Không Tử Khiêm ở lại đây với em,1 lát em ngủ vậy ăn cũng được… - Vậy em ngủ đi…- Tử Khiêm ôm chặc nó trong lòng,để nó gối đầu lên tay anh,hôn nhẹ lên môi nó… - Tử Khiêm…dỗ em ngủ đi…- Nó cọ cọ đầu vào ngực anh… - Em muốn gì nào…vuốt lưng,thoa sáp,hát hay đếm cừu nào…- Ngày nào Tử Khiêm cũng phải dỗ nó ngủ ngồi bản thân mới chộp mắt được,nào là vuốt lưng cho nó,thua sáp lên bàn chân,hát nhạc keroro hay đoremon gì đó hoạc là đếm đến 1000 con cừu,mới được ngủ…ban ngày như thế đã đành,ban đêm sau khi ân ái xong,thông thường anh rất hay buồn ngủ và mật rả rời,nhưng phải ráng ngồi dỗ dành công chúa ngủ trước rồi mới được ngủ,đã thành thói quen….
49 Cảnh báo có cảnh 18 +Nó khôg biết bọn nó hôn nhau bao lâu,chị biết nó cứ hôn,cứ hôn,hôn rồi lại hôn,thời gian như ngừng trôi. Nó bây giờ ngồi trên ghế bành tựa người ra sau,cậu vòng 2 tay qua người nó chống lên thành ghế,cuối xuống nhiệt tình hôn lấy nó,đã 4 năm nay cậu chưa đụng qua 1 cô gái nào,dù cái nắm tay,những tình cảm,dục vọng đối với cô gái mình yêu bị đè nén bao lâu nay,bây giờ bộc phát hoàn toàn.
50 - Tử Khiêm lôi nó lên phòng đóng cửa lại,anh tức giận cởi bỏ áo khoác ném xuống sàn,nó sợ hãi chưa kịp thay quần áo cô dâu leo lên giường ngồi khoanh chân lại,ánh mắt Tử Khiêm lạ quá cứ như người khác vậy,rất đáng sợ… - Tử Khiêm à…anh giận sao? - …- Tử Khiêm cũng im lặng ngổi trên giường quay lưng lại không nói gì cả… - Có phải em làm sai gì không…? - …- Vẫn yên lặng… - Em hư phải không… - ….
51 CHAP 43: CÔ GÁI XINH RA ĐỂ…ĐƯỢC YÊU“Phép thuật” có tồn tại hay không anh? Nhưng em biết…sự xuất hiện của em chính là “ phép thuật” Cô gái xấu xa hoàn hảo… 1 cô gái kì lạ…- Là chiêu thức của em….
52 CHAP 44: TẤT CẢ TÔI ĐỀU KHÔNG CẦN- Em không sao chứ…sao không ở trong phòng ngủ,ngoan nào…theo anh về phòng… - Em khát nước… - Em muốn uống gì…về phòng đi…anh cho người chuẩn bị cho… - Em muốn ăn…paobing… - Trời lạnh thế này,ăn như vậy sẽ viêm họng đấy… -...
53 CHAP 45: LÀ NGƯỜI YÊU EM HƠN CẢ ANH TA…- Cô nói sao…sáng nay Trần tổng đã đi singapo rồi à… - - Sao cô ta không bàn qua với tôi 1 tiếng…tôi đã bảo là đối tác không rõ lai lịch,tại sao khi bàn 1 dự án lớn như vậy thì đối phương không xuất hiện mà chỉ cử thư kí đến,với lại,tại sao không kí ở đây,nhất thiết phải sang Sing,còn vụ phi cơ riêng này có gì đó kì lạ…cô gọi Trần tổng về đây ngay… - - Chết tiệc…có liên lạc gì thì gọi cho tôi ngay…- Gia Bảo cảm nhận được điều gì đó không lành,anh chợt nghỉ đến chuyện Tử Khiêm nói hôm qua…chẳng lẽ là hắn giở trò…cũng có thể là Gia Kỳ…- Gia Bảo à…anh đang làm gì vậy…- Anh đang suy nghỉ thì thấy nó gỏ cữa,ôm gối đi vào… - Sao thế…em không đi ngủ à…ngoan nào,đi ngủ sớm tốt cho sức khoẻ lắm…- Gia bảo nhìn thấy nó,mọi buồn bực trong lòng đều tan biến hết,chỉ còn nhớ mỗi con người trước mắt,đúng là người xưa thường nói vua mất nước chỉ vì gấu váy hậu cung mà,anh vội chạy lại,ôm lấy nó,đở nó ngồi xuống giường anh,để nó ngả đầu vào lòng mình,mà vuốt ve,âu yếm… - 1 mình em không ngủ được,em chưa bao giờ ngủ mà thiếu Tử Khiêm cả,phải có anh ấy ôm em mới ngủ được…- Nó vòng tay ôm chặc lấy eo Gia Bảo,cọ đầu vào lòng anh… - Em đừng nhắc đến tên hắn mãi có được không?từ sáng em nhắc tên hắn trên trăm lần rồi…- Gia Bảo tức giận quát lên…làm nó giật cả mình… - Anh…anh làm em sợ…huhuhu…Tử Khiêm… - Thôi ngoan nào…đừng khóc,là anh sai,anh xin lỗi… - Huhuhuh… - Ngoan nào,em nhõng nhẽo chết đi được,trước kia em có hay khóc đâu… - Gia Bảo…Gia…- Nó đang khóc thì bất ngờ vì bị Gia bảo nhất bổng lên,ngồi trên đùi anh,kéo tay nó vòng qua ôm cổ anh thật chặc…rồi dùng tay cầm 2 bên má nó kéo sát lại,hôn say đắm lên môi nó,1 nụ hôn ngọt ngào nhưng cuồng dã…mùi hương trên cơ thể anh làm nó rạo rực,mê mẫn…Gia Bảo say đắm hôn nó nữa giờ liền rồi kéo nó ngã xuống giường,rồi nằm đè lên người nó… - Bây giờ còn khóc nữa không…- Gia Bảo rời môi nó,nhìn chăm chú vào con người nằm dưới người mình,nhếch mép cười… - Không… - Vậy nói xem…anh và Tử Khiêm,ai hôn giỏi hơn… - Là anh… - Ngoan,vậy ngủ đi…anh phải làm sao em mới chịu ngủ…hắn ta thường làm gì…lại đây anh dỗ…- Gia Bảo nói xong nằm xuống cạnh nó,kéo nó vào lòng,ôm thật chặt,kéo chăn đắp lên người 2 đứa… - Vuốt lưng,xoa chân,hát hay là đếm cừu gì cũng được…- Nó rút người sát vào người Gia Bảo tìm thấy hơi ấm nơi cơ thể anh… - Hắn cưng chiều em đến thế cô à…hèn gì,em trở nên như thế này…thôi ngoan vậy để anh vuốt lưng cho nhá… - Vâng ạ…- Rồi nó từ từ chìm vào giấc ngủ,Gia Bảo kéo nó nằm lên tay mình,tay vuốt ve mái tóc,hôn nhẹ lên trán nó…Nhưng nó không chịu ngủ yên,cứ ngọ ngậy,càng lúc càng rút sát vào người anh,bầu ngực căn tròn áp sát vào lồng ngực anh,thân thể vô tình chạm phải những chổ không nên chạm trên cơ thể anh,làm trong phút chốc cơ thể đã có phản ứng…anh thấy phần thân dưới không kiềm chế nỗi nữa,đúng là cảm giác 4 năm nay anh mới có lại 1 lần,anh vội chồm lên người nó hôn lên cổ nó đang ngủ say,toàn thân anh nóng rực,hơi thở gấp gáp phả vào lồng ngực nó… - Thuần…mình làm đi… - Tử Khiêm,không 1 lần nữa đâu…em đang ngủ,sao hôm nào cũng tham thế…- Nó nói mớ…không hề biết những gì vừa thốt ra khỏi miệng lập tức kéo hoạ vào mình… - Em…em nói cái gì…- Gia Bảo vừa nghe được câu nói đó thì dục vọng giảm xuống 1 nữa,nhưng tức giận trào dâng…lời nói này như nhắt anh nhớ đến rằng hơn 4 năm nay người con gái là người đàn bà của kẻ khác…4 năm nay người đêm đêm ân ái với người đàn bà này là 1 người đàn ông khác…còn bản thân,vì yêu người đàn bà nay,mà suốt 4 năm không hề biết đến mùi vị của đàn bà…anh cảm thấy bản thân gần như mất kiềm chế,thời khắc nghe người đàn bà của mình gọi tên người đàn ông đó…tâm can anh như bị ai đó giẩm nát,trong đầu bây giờ chỉ còn phẩn nộ…anh yêu cô gái này…và cũng hận cô ấy…hận trái tim không thuộc về mình…hận đầu óc không thuộc về mình…hận thân sát đêm đêm trao cho kẻ khác…qua lời nói của nó,anh biết cuộc sống của nó và anh ta,ngọt ngào biết bao nhiêu…Trong phút chốc anh nhớ đến câu nói của cô hầu gái lần trước…”phần lớn thời gian là trên giường”…”nữa bước cũng không rời”…anh hận không nuốt chửng con người đang ngủ say sưa như thiên sứ bên dưới vào bụng,để không ai tìm thấy cô ấy nữa,không ai có thể đe doạ tình yêu của anh,mà cướp mất người con gái anh yêu…Tay anh run run đua lên bóp chặc lấy cằm của nó… - Tử Khiêm anh làm gì vậy,sao lúc nào cũng thế…muốn gì thì để sáng mai nhá,giờ em mệt lắm…- Nó trong vô thức với tay lên vỗ vỗ má Gia Bảo…Mắt Gia bảo tối sầm lại,từ đó có thể bắn ra tia lữa,người con gái này lại gọi tên người đó…cả khi ngủ cũng gọi,gọi 1 lần còn được,gọi đến 2 lần thì…rõ ràng nó coi anh là người đó,căn bản không nhớ đến sự tồn tại của người yêu nó đến cuồng dại này…Anh tức giận nắm chặc lấy đôi tay trắng nỏn đang vổ trên má mình…làm nó giật mình mở mắt… - Em…vẫn còn giữ sở thích…làm chuyện đó vào sáng sớm nhỉ…- Gia Bảo miệng cười cợt nói,nhưng ánh mắt thì tối sầm,như sắp giết người đến nơi…nó nhìn thấy Gia Bảo đang nằm trên người mình,tuy nó ngốc,nhưng nó đủ hiểu rõ chuyện gì sắp sảy ra…nhưng nó không hề hoảng sợ,càng có chút mong đợi… - Gia Bảo,sao…sao anh chưa ngủ…-Em nói xem…- Gia bảo nói xong cuối xuống hôn cuồng dã lên môi nó,anh biết nó đang rất mệt,nhưng khát khao chiếm hữa,đã cướp mất hết lí trí của anh…đến bản thân anh cũng không ngờ đến sự cuồng dã của mình…nó ban đầư có chút phản kháng,nhưng đến khi nhìn thấy thân hình trắng mướt nhưng hoàn hảo của người đàn ông bên trên lộ rõ ra toàn bộ trước mắt,và cái cách đầu lưỡi của anh di chuyễn cuồng dã đến mọi ngóc nách trên cơ thể,nó mê muội đến mức mềm nhũng,mặc kệ cho người bên trên điên loạn thèm khát cơ thể mình như 1 con thú hoang bị bỏ đói lâu ngày…Sức hút và hơi ấm của người con trai này làm cho nó bị mất kiểm soát hoàn toàn,trong đầu nó bây giờ không còn hình ảnh của người chồng đêm đêm hoan ái cựa lạc,chỉ có thể chìm đắm trong cuộc mây mưa vô độ này…Nó bắt đầu đáp trả người bên trên,ra sức quấn lấy anh,hoà quyện hoàn toàn,phối hợp nhịp điệu vào ra cuồng dã…cả 2 rên rỉ không ngừng…Gia Bảo như chìm đắm trong cơn hoan ái cuồng nhiệt,hoang lạc đến cực hạn…Cảm giác kiềm nén suốt 4 nmă được gải phóng trong 1 đêm…Anh biết chỉ có đêm nay không thể nào thoả mãn dục vọng của anh đối với nó…cả đêm hôm đó 2 con người như chìm đắm trong vô vàng những cơn cuồng nhiệt mây mưa như bão táp cuống đi tất cả…Đến khi toàn thân mệt đến mức mềm nhũng ra,đã là sáng sớm…Nó mệt mõi tựa đầu vào ngực Gia bảo ngủ say sưa,anh ôm chặc lấy nó,anh cảm nhận được cơ thể nó bám chặc lên người mình,cơ thể anh lại nóng rần lên…anh hiểu rõ,dục vọng của anh,rõ ràng trong 1 đêm không hề thoả mãn,nhưng anh nhìn vào thân thể ửng đỏ lên vì ân ái cuồng nhiệt,toàn thân lấm tấm mồ hôi,khi ngủ hơi thở vẫn còn chưa bình thường trở lại…anh xót sa,đè nén dục vọng,ôm chặc l;ấy nó…từ từ chìm vào giấc ngủ… Sáng sớm nó thức dậy,nhìn thấy con người đang thay tấm nêm để ình nằm lên mà ngủ này,nó chống tay lên ngực anh,nhìn chăm chú lên người bên dưới.
54 CHAP 46: ANH KHÔNG XỨNG ĐÁNG…(17+)- Cậu cướp Thuần đi phải không?mau trả cô ấy cho tôi…trước khi tôi giết cậu…- Gia Bảo về nhà,không nhìn thấy tiểu sủng vật mình yêu thương,gần như phát điên,gọi điện cho Tử Khiêm… - - câụ nói dối,tôi không tìm thấy cô ấy,cô ấy bị ai đó bắt đi rồi…là cậu phải không… - - vậy không phải cậu thì là ai… - - Là Gia Kỳ sao…thằng khốn,giám cướp cô ấy đi…chết tiệc,tôi phải đòi lại cô ấy…Tại nhà Gia kỳ, - Em tắm xong rồi sao…lại đây ăn cơm này,ngồi xuống đi…- Gia kỳ thấy nó từ trong phòng tắm đi ra,chạy nhanh lại đỡ nó ngồi xuống bàn ăn,1 chiếc bàn nhỏ nhắn nhưng đẹp và sang trọng,trên bàn rất nhiều thức ăn ngon,nhưng mỗi thứ 1 ít,như vừa đủ cho 2 người ăn… - Anh nấu tất cả sao… - Um,em ăn thử đi,xem có được không…- Nói xong Gia kỳ gắp 1 miếng bỏ vào bát cho nó,nó vừa bỏ vào miệng thật không khỏi ngạc nhiên…ngon quá… - Ngon quá…anh nấu ăn thật giỏi…anh có đi học không đấy… - Không…em nhớ không ngày đó mỗi lần em về đây,bọn mình chỉ dùng căn nhà này như 1 khách sạn hạng sang,chưa từng dùng cơm,hay mua vật dụng gì cho nó…nhưng từ khi em rời khỏi anh,anh đã dọn đến đây ở,vì đây là nơi duy nhất lưu giữ rất nhiều kỉ niệm của chúng ta…chỉ của riêng 2 đứa,bất cứ ai cũng không không xen vào được…do đó anh xem đây là căn nhà của chúng ta…anh ngày ngày nấu cơm,ngồi trước bàn ăn,chuẩn bị 2 cái chén,tự tưởng tượng em ngồi đối diện anh…chúng ta cùng ăn tối,do đó không biết tự bao giờ anh trở nên giỏi nấu ăn như thế…- Gia kỳ vừa nói,vừa đưa tay nắm lấy tay trái của nó,nó buông đủa xuống dùng tay còn lại sờ lên má cậu mà âu yếm,nó cảm thấy con người trước mắt thật giống Gia Bảo,yêu 1 cô gái đến cuồng si,mê dại,vì yêu mà hành hạ bản thân thế này…trông họ thật đáng thương… - Không sao,bây giờ có em rồi…em đang ngồi ăn trước mắt anh còn gì…ngoan nào,anh đói rồi đó,ăn nhanh đi…- Cô vuốt ve gương mặt trắng mịn đẹp trai đến hoàn hảo này…khẻ vuốt lên mấy sợi tóc vàng óng mượt này,nhưng tay nhanh chóng dừng lại vì tay đã bị tay cậu chộp lấy…cậu nhanh chóng kéo nó vòng qua,ngồi lên đùi cậu…tay ôm chặc lấy cổ cậu,1 tay cậu ôm chặc lấy eo nó,1 tay sờ nhẹ lên từng nét trên gương mặt xinh đẹp và vài sợi toc ẩm rơi xuống mặt nó… - Là em…là em thật rồi…bây giờ em thật sự ở trong vòng tay anh…anh có thể ôm lấy em,có thể vuốt ve em,có thể hít lấy mùi hương ngọt ngào của em…anh thật sự hạnh phúc…hạnh phúc đến không thực…cứ như 1 giấc mơ,anh hạnh phúc đến sợ hải…sợ hải rằng hạnh phúc này 1 giây sao sẽ biến mất đi…em sẽ tung cánh bay đi khỏi anh…anh sợ hãi đến mức không thể chớp mắt,không thể thở,hay làm gì khác ngoài việc coi chừng em…- Gia kỳ vòng cả 2 tay qua ôm chặc lấy thân thể nó,vùi đầu vào lồng ngực nó mà âu yếm…nó cảm nhận hơi thở cậu lan toả trên từng thớ thịt của mình…trái tim nó đập điên cuồng… - Anh…em thật sự không hiểu em có gì để các anh yêu say đắm thế…anh,Gia Bảo và Tử Khiêm…em thật sự không biết phải làm thế nào… - Em có thể đừng nhắc đến tên họ không,hãy để giờ khắc này,không gian này là của riêng ta…em nhé…- Nói xong Gia Kỳ kéo mặt nó vào hôn say đắm…nụ hôn ngọt lịm,mang theo vị đắng của nước mắt,tình yêu và nỗi đau…mùi vị của nó thật giống mùi hương của socola…sau 1 lúc hôn nó say đắm…Gia Kỳ đột nhiên bồng nó lên tiến vào phòng ngủ,nhưng môi cậu tuyệt nhiên không rời môi nó - Gia kỳ anh làm gì thế…anh buông em ra…chúng ta không thể… -Nó vô cùng hốt hoảng khi thấy Gia Kỳ tiến vào phòng,đóng cửa lại,nhẹ nhàng đặt nó lên giường,nằm đè lên nó,môi vẫn không rời môi nó…1 tay thì từ từ gở chiếc nút thắt của chiếc áo choàng tắm của nó…nó bít cậu chuẩn bị làm gì…nó giãy dụa…nhưng đã nhanh chóng bị cậu nhấn nằm yên xuống…- Anh yêu em…anh không kìm chế được…gia Kỳ nói xong,đè nó xuống,từng ngón tay cậu đang xen vào ngón tay nó…cậu lại tip tục hôn nó,1 nụ hôn vô cùng nhiệt tình,1 nụ hôn say đắm và chuyên nghiệp vô cùng,cách lưỡi quấn lấy lưỡi…cách nó nếm lấy vị ngọt của cậu…đầu óc nó lâng lâng…bắt đầu mê dại,còn Gia Kỳ vẫn say đắm hôn nó…1 nụ hôn mang đầy tình yêu,khát khao và dục vọng của 4 năm nay…1 tay cậu vẫn đan vào tay nó,1 tay cậu cởi tung chiếc áo choàng tắm,ném đi…toàn bộ thân thể trắng nõn nà của nó phơi ra trước mắt cậu…bây giờ trong mắt cậu chỉ còn dục vọng mà thôi…cậu lao vào nó như 1 con hổ đói,đặt môi mình vào giữa bầu ngực vun tròn của nó…cậu cởi bỏ y phục của mình,rồi điên loạn lao vào nó…thế là chuyện gì cần sảy ra cũng đã sãy ra…nó nằm yên cho cậu muốn làm gì thì làm suốt 1 đêm…Sáng sớm… - Ngủ ngoan nhé,anh đi tắm rồi làm bữa ăn cho em…- Gia Kỳ chăm chú nhìn vào sinh vật bé nhỏ bị mình hành hạ suốt 1 đêm bây giờ mệt mỏi vùi đầu vào ngực cậu ngủ say sưa…cậu khẻ hôn lên môi nó rồi đi vào phòng tắm… - Thuần Thuần…em đâu rồi…- Gia Kỳ tắm xong,nhưng nhìn lên giường không thấy nó đâu,cậu hốt hoảng chạy ra khỏi phòng tìm nó…- Phù,em đây rồi…làm anh sợ chết khiếp…- Cậu chăm chú nhìn nó đang cắt hành trên bếp,nhìn nó từ phía sau thật là quyến rũ nó chỉ mặc chiếc áo sơmi của cậu,mái tóc cột lỏng 1 bên,1 cảm giác dịu dàng,ấm áp của người vợ…cậu nhẹ nhàng bước đến,vòng tay qua eo nó ôm thất chặc,tựa cằm lên cổ nó…- Em cũng biết làm việc này nữa hả… - Tuy em vụng về thật nhưng nấu cháo và cắt hành cũng không biết thật…là tệ đấy…- Nó nghiêng mặt sang hôn lên má cậu - Thôi để anh làm tiếp em đi tắm đi…- Gia Kỳ giành lấy cây dao trên tay nó - Vậy anh giúp em nhá… -Khoan… - Gì thế… - Hôn anh cái nào… - Đáng ghét…Sau khi ăn sáng xong,Gia Kỳ nhận được 1 cuộc điện thoại,liền nhanh chóng ra ngoài… - Em nhất định phải ngoan đấy,không được rời khỏi nhà…anh về mà không thấy em là không được đâu đấy… - Em hứa mà…anh lái xe cẩn thận đấy… - Anh biết rồi,em vào nhà đi… - Gia Kỳ… - Gì thếChụt…nó hôn lên môi cậu 1 nụ hôn ngọt ngào - Ngốc à…anh đi đây…Tại Black bar… - Anh tìm tôi có việc gì… - Mày đang giữ Thuần phải không,cô ấy đang ở chổ mày… - Anh 2,anh vẫn nhạy bén như ngày nào… - Đem cô ấy trả lại cho tao - Anh nghĩ tôi sẽ làm như vậy sao… - Tao sẽ bắt mày trả lại…cô ấy là của tao… - Cô ấy là của anh sao…anh thôi mơ mộng đi…bây giờ cô ấy thuộc về tôi… - Mày im đi…cô ấy là vợ của tao…mày chỉ là 1 thằng người tình của cô ấy thôi… - Anh câm ngay cho tôi,cô ấy không còn là vợ anh.
55 CHAP 47: ANH KHÔNG THỂ MẤT EM LẦN NỮA…Tại bệnh viện… - Cậu đừng buồn,mất đứa này,có đứa khác mấy hồi…- Gia Bảo khuyện Văn Minh tự nói với chính mình…Lập Ngân bị mất đứa con,bác sĩ bảo cái thai đó là 1 cái thai chết…Bác sĩ bảo là do tác dụng của hoá chất…đầu độc…tại sao Văn Minh vẫn đưa vợ mình đi kiểm tra thường xuyên mà không phát hiện ra…bây giờ,1 cái thai 5 tháng,đã chết rồi…chỉ có thể mổ để lấy ra… - Tớ không phải lo chuyện đứa con,tớ lo cho vợ mình,Lập Ngân rất sốc,tớ sợ cô ấy chịu không nổi…tại sao,tớ gây thù với ai cơ chứ…tại sao lại hảm hại vợ tớ… - Tớ cũng không biết,cậu đừng lo,sẽ không sao đâu…mà này,cậu nghe chuyện Ngọc Lâm rồi phải không… - Tớ nghe rồi…cô ấy thật đáng thương… - Khi cô ấy chết,người ta tìm thấy,trên tay cô ấy vẫn giữ chặc cái này…- Gia bảo đưa cho Văn Minh 1 sợi dây chuyền,trên đó là 1 cặp nhẫn được lồng vào nhau… - Là của tớ đã tặng cô ấy khi 2 đứa mới quen nhau…tớ thật nhẫn tâm…lúc chia tay,cô ấy đã quỳ lạy dưới chân tớ van xin,nhưng tớ đã cởi chiếc nhẫn ném xuống hồ,thì ra cô ấy đã tìm thấy nó…và luôn giữ chúng bên nhau…thì ra bao nhiêu năm qua,cô ấy vẫn không buông xuống được…đến chết vẫn còn yêu tớ.
56 CHAP 48: SỰ THẬT THẢM KHỐC- Các cậu xem…lại là bức thư máu… Tất cả các người…nếu không muốn đợi trừng phạt…thì hạy đến bắt ta đi…ta sẽ đợi các người…trong tay ta nắm giữ tục tiêu cuối cùng của cuộc chơi…muốn biết hắn là ai không…muốn biết ta muốn gì không… Nếu các người không đến…thứ các người mất đi sẽ không thể ngờ tới…máu…sẽ nhuộm đỏ nơi đây….
57 - Nhưng dù sao Cát Tư cũng chết rồi…Minh Cát cũng chết rồi…cô còn muốn gì nữa… - Tôi chỉ muốn nói cho ông biết,cái chết của mụ đàn bà bẩn thỉu đó và đứa con trai nghiệt chủng ấy…đều không phải là tai nạn… - Cô nói cái gì…chẳng lẽ đều do cô hại…dù sao…lúc đó cô cũng chỉ là 1 đứa trẻ… - Đứa trẻ thì đã sao…1 đứa trẻ chứng kiến chính mẹ mình hại chết 2 người thân nhất của mình,thì nó không còn là 1 đứa trẻ 8 tuổi nữa…tôi biết,nếu tôi không trốn sau cây cột,thì để 2 người bắt gặp,tôi đã nằm dưới nấm mộ cùng với bà và chị tôi rồi…ông biết cảm giác ngồi đó nhìn người thân nhất của mình chết dần đi,nhưng không thể cứu được đáng sợ đến mức nào không…Từ đó,tôi không còn là tôi nữa…1 Bạch Thuần Thuần trong sáng đáng yêu không còn nữa…tôi đã đem thù hận đat vào trái tim…tôi đã quyết tâm và trả thù…Đầu tiên là Minh Cát…ông biết không chỉ nghe cái tên thôi,nó chính là được ghép từ tên của ông,Hoàng Gia Minh và mụ đàn bà đó,Mục Cát Tư…tôi đã đoán được.
58 CHAP 49: ANH YÊU EM…THỀ CÓ CHÚA…- hahhahhaha…- Nó đột nhiện ngẫn đầu lên cười,hệt kẻ điên dại… - thuần Thuần…em sao thế… - Thuần Thuần,em bình tĩnh lại… - Thuần…em đừng làm anh sợ Mặc dù biết được bộ mặt thật của nó,nhưng tình yêu mà,làm sao nó ngừng là có thể ngừng yêu được…Gia Kỳ,Gia bảo và Tử Khiêm nhìn thấy bộ dạng nó bây giờ,trái tim đau hệt như chết…chỉ hận bản thân không có bản lỉnh đem đến hạnh phúc cho nó…Có lẽ tội nghiệt lớn nhất của nó kiếp này là làm cho 3 chàng trai tốt như vậy vì yêu nó mà đau đớn cả đời… - Thuần Nhi… - Hahaha…chị…cuối cùng thì em cũng thua chị…cuối cùng thì cái tên Du gọi…vẫn là chị… - Thuần Nhi… - Anh…suốt 23 năm qua,anh vẫn nhẫn tâm như thế…trong lòng anh cũng mãi chỉ có chị ta thôi…15 năm trước ũng vậy,trong mắt anh,tuy em giống hệt Đơn Đơn,nhưng trong mắt anh…chỉ có chị ấy…ngày chị ấy chết…anh nguyện dùng cả đời mình lập nên trò chơi này để trả thù cho chị ấy…cả cuộc chơi này…anh không biết bao lần đẩy em vào nguy hiểm…không biết bao lần đẩy em lên giường của người con trai khác…chỉ vì chị ấy…anh nguyện ở cạnh em…coi em là chị ấy…chưa 1 lần đặc em trong lòng… - Thuần Nhi…nghe anh nói… - Em không cần nghe…anh lúc nào cũng thích nói lời giả dối…tại sao…ông trời quá tàn nhẫn với tôi…chị ấy quá tàn nhẫn với tôi…anh cũng tàn nhẫn với tôi…tôi làm tất cả…chịu biết bao đau đớn…cuối cùng tôi cũng có thứ mình muốn…anh cũng không phải là của tôi… - Thuần Nhi… - Anh đừng gọi tên em…em nói cho anh biết…thực ra món nợ này…em đã quên từ rất lâu rồi…em chỉ muốn giúp anh trả thù cho chị ấy…để anh có thể quên chị ấy…chấp nhận sự thật là chị ấy đã chết…còn người luôn bên cạnh anh…là em…để 1 ngày anh nhìn em…vì em là em…không phải là ai khác…em vì 1 ngày có thể ở bên anh mà đánh đổi mọi thứ…em yêu anh…yêu hơn bất cứ ai…nhưng anh chưa từng nhìn thấy em…Tình yêu thật nhẫn tâm…vì anh…vì tình yêu này…em đã làm mọi thứ…nhưng anh…anh không hề yêu em…1 chút cũng không có… - Thuần Nhi…không phải vậy… - Chị…chị thật tàn nhẫn…em đồng ý bán trái tim cho quỷ…đồng ý bán linh hồn cho chị…nhưng chị vẫn không trả anh ấy cho em…xin lỗi mọi người…xin lỗi nhân gian…nơi đây còn gì lưu luyến… - Không…Thuần Nhi… - Thuần Thuần - thuần - Thuần Thuần… - Thuần Nhi…đừng mà…Nó nhắm mắt,để những giọt nước mắt này chảy ngược vào trong,để tình yêu này nằm sâu trong đáy tim…Nhân gian nói đúng…khi yêu 1 người chính là trao cho họ cái quyền làm đau mình…Người nào yêu nhiều hơn…thì trong tình yêu,là người đau khổ hơn…Đánh đổi tất cả chỉ vì 1 ánh nhìn…nhưng căn bản trong tim người đó mình không có chổ…chi bằng đừng tồn tại nữa… - Vĩnh biệt anh…vĩnh biệt nhân gian này…vĩnh biệt nơi đầy nỗi đau và nước mắt…vĩnh biệt anh…Du…tình yêu của em…- Nó nhìn thấy 1 chiếc xe taxi lao tới,nó lao ra trước xe,tại sao lại không đau,mình chết rồi sao,như vậy thật tốt,nhưng không…máu…đau quá…không phải là đau thể xác mà đau ở tim…Tình yêu của em…anh không còn là quỷ…anh trở thành thiên sứ khi nào thế,anh tung cánh bay lên trời cao…máu,máu nhuộm dưới đất…không…không phải vậy…không muốn vậy…làm ơn…KHÔNG…- DU…KHÔNG…- Nó ôm chặc lấy thân hình thiên sứ nằm trong tay mình,máu,máu thấm đẩm chiếc váy của nó…không biết đâu là màu đỏ của váy…đâu là máu…nước mắt,cứ rơi,rơi không ngừng trên gương mặt Du,những giọt nuớc mắt thật sự,những giọt nước mắt chảy từ tim…- KHÔNG…DU…ĐỒ NGỐC…TẠI SAO LẠI LÀM VẬY…TẠI SAO…TẠI SAO MUỐN CHẾT THAY EM…- Đừng khóc Thuần Nhi…anh không muốn nhìn thấy Thuần Nhi khóc…- Du với bàn tay trắng nõn nay đã đẩm máu lên sờ lên má nó,lau đi những giọt nước mắt của nó…- DU…TẠI SAO LẠI LÀM VẬY…ANH MUỐN CÙNG CHỊ TA RỜI KHỎI EM NHƯ VẬY PHẢI KHÔNG…- Khờ quá…anh đi đâu được chứ…anh phải này ngày dõi theo bảo vệ Thuần Nhi của anh chứ…Thuần Nhi nhỏ bé không có anh…sẽ bị bắt nạt…Thuần Nhi của anh thật yếu đuối…Thuần Nhi…không thể không có anh đâu mà…- Đừng…Du…đừng nói nữa…đừng mà…- Ngoan…Thuần Nhi từ bé cứ hay khóc…Thuần Nhi khóc thì Du sẽ không cho kẹo đâu…sẽ không dẫn Thuần Nhi đi chơi…ngoan…Thuần Nhi nghe lời Du nhất mà…- Nó bây giờ như nhìn thấy Du ngày bé của nó,1 Du lần đầu gặp nhau,1 Du đưa cho nó cái kẹo mút vào 1 buổi chiều đông…bây giờ Du của nó toả sáng…toả sáng như thiên sứ ngày đầu nó gặp mặt…1 thiên sứ có đôi mắt biết cười và nụ cười trong veo như nước…- Không…DU…ĐỪNG XA THUẦN NHI MÀ THUẦN NHI SẼ KHÔNG CẢI DU NỮA…- Thuần Nhi ngoan đừng khóc…Du…sẽ…không…rời xa…- DU…DU ĐỪNG NÓI NỮA…TẠI SAO…TẠI SAO KHÔNG YÊU MÀ CÒN CỨU EM…- KHÔNG…SAI RỒI…YÊU…ANH YÊU EM…THỀ CÓ CHÚA…- Anh lại nói dối…- Không…đây chính là điều thật nhất anh từng nói…15 năm qua đã yêu…bây giờ vẫn yêu…có chết vẫn yêu…- Anh nói dối…- Không…- Anh sao anh không nói là “ đúng” như mọi khi…tại sao…tại sao như vậy…đồ ngốc à…- Thuần Nhi…yêu anh không…- Yêu…rất yêu…chưa bao giờ ngừng yêu cả…- Anh….
59 CHAP 50: TÌNH YÊU…ĐÔI KHI RẤT ĐƠN GIẢN… 5 năm sau… - Anh Gia Bảo,hôm qua anh có nhận được kẹo của em không…- 1 cô bé khoảng 18,19 tuổi,có đôi mắt to trong sáng,và vẻ ngoài nghịch ngơm,lém lỉnh… - Em là Tiểu Yên Tử…cô bé ngày nào cũng gửi kẹo cho anh - Vâng là em… - cám ơn em,nhưng số kẹo đó…anh mang tặng cho bọn trẻ ở cô nhi viện rồi… - vậy à…thích nhỉ…anh tốt bụng thật…- Cô bé không buồn mà còn tỏ ra rất vui,kể ra cũng là 1 cô bé kì lạ… - Em rất trong sáng…lúc trước…khi anh còn học trung học…anh rất thích kiểu con gái như em… - Vậy anh có thích em không… - Em rất đáng yêu… - Anh không thích em đúng không…nhưng em rất thích anh…em muốn là cô gái của anh… - Ngốc…Yên Tử này,em vẫn là 1 cô bé…em hãy tìm 1 cậu bé bằng tuổi mình mà yêu…anh…trái tim anh không dành cho cô gái như em… - Vậy anh thích mẫu người con gái nào… - Anh chỉ thích có 1 người….