21 CHAP 21: EM PHIẢ NHÌN VỀ PHÍA TÔI…(19+)- Tay chị thế nào rồi…?-Buổi tối ăn cơm xong nó nằm xem TV, Vũ Bội tiến lại ghế sopha hỏi nhỏ nó… -Liên quan gì tới cô…-Nó khó chịu trả lời,chăm chú xem trương trình âm nhạc trên TV,chẳng buồn nhìn cô 1 cái… -…Em làm sao thế,em ấy quan tâm nên mới hỏi…-Gia bảo giật phắt cái remote nó đang cầm trên tay,khó chịu nói… -…Gĩư lại lòng tốt các người mà dành cho nhau…tôi không xứng…- Nó khinh khỉnh vẫn chăm chú xem các anh chàng người US nhảy nhót trên TV -…Nói chuyện với tôi lát…-Gia Bảo nắm lấy tay nó kéo…nhưng nó kịp giựt lại,đồng thời giật phắt cái remote lại,vặn volum lớn hơn -…Nhìn vào tôi này…tôi không cho em lờ tôi…- Gia Bảo giật cái remote,tắt TV,ném cái remote vỡ tan tành,nắm chặc tay nó kéo đi trong sự ngỡ ngàng của Vũ Bội -…Đau…anh bỏ ra… Nó la ó lên,nhưng Gia Bảo đều để ngoài tai…lôi nó thẳng lên phòng mình,đóng rầm cửa lại…nó chưa kịp phản ứng gì thì Gia Bảo mạnh bạo thảy nó lên giường,nhanh chóng xé nát chiếc váy màu màu vàng nó đang mặc…nằm đè lên người nó,2 bàn tay thì sờ xoạng khắp người nó… -Anh buông tôi ra…đừng có động vào tôi…ưm,ưm…-Nó kịch liệt phản kháng,nhưng không làm gì được,mà còn bị Gia Bảo dùng miệng bịt lại,hôn nó kịch liệt…sau đó Gia Bảo dùng tay lần ra phía sau,cởi tung chiếc áo nhỏ của nó…rồi lần tay xuống nâmg hông nó lên,tụt chiếc quần nhỏ của nó…2 chân nó không ngừng giãy dụa…2 tay đánh huỳnh huỵch vào lưng Gia Bảo…Gia Bảo buông môi nó ra,ngồi lên người nó,cởi quần áo mình ra…nó thừa cơ hội cố gắng trường ra khỏi người Gia Bảo…nhưng lại bị cánh tay Gia Bảo nhấn xuống…không thể nào thoát được…bây giờ nó mới hiểu được sức mạnh con trai và con gái khác nhau thế nào…mặc dù 1 người khá gầy như Gia Bảo cũng vậy… -…Em không thoát được đâu…- Nó xong Gia Bảo cuối xuống hôn tới tấp vào môi nó,2 tay nắn bóp lấy ngực nó,rồi anh cuối xuống hôn lấy cổ trắng nỏn,bầu ngực căng phồng,không ngừng cắn mút,1 tay lần vào giữa 2 chân nó không ngừng bỡn cợt…,2 chân nó không ngừng giãy giụa đến mức nó bị khích thích đến không còn sức lực,2 tay nó nắm chặc lại,2 chân khép chặc vào nhau,vặn vẹo,mắt nhắm chặc,anh cố ý kéo thật dài khúc dạo đầu, làm cho nó đắm chìm trong vô số cơn lốc xoáy khao khát, gần như cuốn nó đi.
22 CHAP 22: NHỮNG THỨ CÁC NGƯỜI MẤT ĐI…KHÔNG PHẢI CHỈ THẾ THÔI ( 17+)- Anh 2 à, sao anh không xuống ăn sáng vậy? – Vũ Bội thấy anh 2 mình không xuống ăn sáng,cũng không sang rủ cô đi học,thì lò đầu vào phòng anh nũng nịu gọi…thì cô vô cùng sửng sốt và bối rố...
23 CHAP 23: BẦU TRỜI TRƯỚC CƠN BẢO…THƯỜNG RẤT BÌNH YÊN…Bây giờ nó mới cảm nhận được cái điên của Gia Bảo,nói đi là kéo nó lên phòng thay quần áo rồi đi ngay…Gìơ nó mới phát hiện ra tài lái xe của Gia Bảo chẵng thua kém gì nó…2 tụi nó chạy đến 1 bờ biển ở ngoại ô… -…wow…wow…wow…- Nó như chìm đắm trong cảnh đẹp trước mắt,biển xanh biếc,rất trong,rộng vô tận,đây là 1 vùng biển chưa ai khám phá ra,rất yên tỉnh,rất tự nhiên,bên trên bầu trời trong xanh,gợn 1 chút mây với những chú chim hãi âu bay qua bay lại…thời tiếc hôm nay rất tốt…cái lạnh dìu dịu với những tia nắng dịu nhẹ,ấm áp,tâm trạng nó phấn chấn lên hẳn -…Thích lắm sao?hihihi – Gia Bảo bật cười vì bộ dạng bây giờ của nó,nụ cười nó bây giờ làm anh nhớ đến cô mèo trắng ngây thơ hôm đó,nụ cười rất đẹp,rất trong,sáng hơn cả ánh sáng mặt trời,lung kinh hơn cả pha lê…tóm lại là đẹp đến mê đắm lòng người…anh thật không hiểu rằng,cô bé ngây thơ lúc này và cô gái thông minh sắc sảo,hấp dẫn người khác thường ngày,ai mới là con người thật của nó… -…Thích…thích…thích lắm…anh không thấy thế sao?…anh xem này cát này như pha lê ấy…- Nó nói xong cởi bỏ dép,cởi áo khoác ngoài,để lộ làn da trắng nõn,bờ vai mịn màn trên chiếc áo 2 dây màu trắng ngắn củn cỡn dưới chân ngực,để lộ toàn bộ vùng eo nhỏ xíu trắng nỏn,đến mức người khác phải thốt lên ,vòng 1 căng tròn,vung cao như quả núi…và chiếc quần short siêu ngắn,để lộ cặp chân dài miên man,trắng mịn,và bàn chân nhỏ nhắn với móng chân sơn đen rất kỉ lưỡng…vì nó cảm thấy kín đáo 1 chút sẽ hấp dẫn hơn mặc bikini…Gia Bảo nhìn thấy chỉ muốn vòng tay qua vòng eo kia…vùi đầu vào bầu ngực kia…được đôi chân kia vòng qua người mình… -…Em đang làm gì thế…?điên à? Có đứng im 1 chổ không nào…- Gia Bảo phì cười khi thấy nó chân trần chạy vòng vòng,khua tay,khua chân vô cùng buồn cười… - Không thích…không thích…có giỏi chạy qua đây bắt em…- Nó lè lưỡi rồi chạy đi…nhưng không thể chạy thoát Gia Bảo,anh nhanh chóng ôm chầm lấy tay nó từ phía sau…kéo nó vào lòng,hôn đắm đuối…nụ hôn rất ngọt ngào…rất lâu…rất sâu…đầu óc nó quay cuồng…không còn nghe thấh gì xung quay…hoàn toàn hoà quyên hơi thở vào hơi thở của Gia Bảo…2 tay Gia Bảo đang siết chặc lấy nó,chợt thả lỏng,mò mẫn khắp người nó,lần lên ngực…lần xuống dưới bụng….
24 CHAP 24: CÔ…KHÔNG ĐẤU NỔI TÔI ĐÂU…Nói bảo tới,có lẽ bảo tới ngay,Sau khi qua đêm trên bãi biễn,sáng hôm sau Gia Bảo và nó về sớm để sửa soạn đi học… - Về đến nhà,không được nói với ai là anh đưa em đi chơi,đặc biệt là Vũ Bội nghe chưa?- Gia Bảo lại trở nên lạnh lùng với nó - Sao thế? – Nó nói xong vòng tay qua cổ anh,hôn nhẹ lên má anh,âu yếm… -…Em cứ làm thế đi…ai mà biết là chết với anh…- Gia Bảo vẫn tập trung lái xe,thật không thể tin được người dịu dàng hôm qua,người cuồng nhiệt lúc tối và tảng băng bây giờ là cùng 1 người… -…Đáng ghét…- Nó nũng nịu vùi mặt vào cổ Gia Bảo, tay vuốt ve lồng ngực anh… -…Này…em xích ra chút đi…anh đang lái xe…- Gia Bảo lạnh nhạt,gở tay nó ra,khó chịu nhìn nó… -…Hừ…tức chết thôi…ăn người ta xong rồi…vứt sang bên à…không thèm anh nữa…- Nó cũng mặt kệ Gia Bảo,đứng lên cỡi chiếc khăn quàng cổ ra,nhảy múa,la hét trên xe… -…NÀY NÀY,NGỒI XUỐNG…VĂNG RA KHỎI XE BÂY GIỜ…NGUY HIỂM…- Gia Bảo kéo tay nó ngồi xuống…làm nó mất cả hứng… -…Này anh lo cho em à… -…Anh sợ mất mặt thôi…với lại anh không muốn làm kẻ quá vợ chỉ mới 9 tháng kết hôn… -…Hứ…em mà chết anh sẽ tìm cô khác ngay…- Nó tỏ ra giận dỗi… - Hừ…biết vậy thì ngồi im… -…Đồ khúc gổ…đáng ghét…-Nói xong nó véo mũi Gia Bảo như cái cách anh vẫn làm với nó,tựa đầu vào vai Gia Bảo ngủ…- Này,khi nào đến nơi thì gọi em dậy nhé…Khi bọn nó về đến nơi là 6h sáng,ngoài người làm thì mọi người trong nhà đều chưa dậy,bọn nó nhanh chóng chạy lên phòng tắm rửa đi học không hề để lại dấu vết của cuộc đào tẩu hôm qua…Sáng sớm thứ 2,sau khi ăn chơi phải đến trường đúng là cực hình của tất cả mọi học sinh… -Chị Thuần này,túi của chị đẹp quá,mẫu mới của gucci đúng không…? Ôi chỉ có chị mới hợp thôi…? -…Tên chị dâu là để ày gọi hả? -…Ai là chị dâu của mày,tao mới là em dâu của chỉ… -…Ê mạy…tao xí trước rồi…mày biến đi chổ khác… -…Này máy người có thôi đi không…phiền phức chết được…- Thực là bực bội quá đi,kể từ ngày nó trở thành vợ Gia Bảo,2 con nhỏ Uyễn Nhi và Tiểu Nhuyễn cứ bám lấy nó,lấy lòng,nịnh nọt,hỏi hang đủ thứ về Gia Ky,nào là ,, ,,,, nó thấy thực nực cười, Bọn họ đấu đá lẫn nhau,nghi ngờ tùm lum,nhưng lại đi nịnh nọt nó…tình địch thực sự của họ… - À này,hình như khi nãy chị 2 em bảo muốn hẹn chị ra chơi lên sân thượng trường nói chuyện,thì phải… -…Này chị đừng đi,Chị em nhà họ Lý đều rất đáng sợ… -…Này,Lâm Uyễn Nhi,mày muốn ăn đập à… -…Thôi,chị sẽ đi…- Nó quay đi,khẻ nhếch mép cười -…Cô rơi vào bẫy của tôi rồi… Sau giờ hẹn,1 mình nó chạy lên sân thượng tìm Lý Lập Ngân,nó vừa mở cữa ra,nó không hề ngạc nhiên mà vẻ mặt vô cùng thản nhiên,tự tin mặc dù trước mắt nó,không phải là 1 mình con ả mà còn thêm 5 con nhỏ ăn mặt diêm dúa,hình xăm đầy mình…nhìn là biết không phải kiểu vừa…Nó nhếch mép cười… -Gọi tao lên đây có việc gì?… -…Mày không nhìn ra sao? -…Định xử tao sao?- Nó vẫn thản nhiên,tay vẫn mân mê cái dũa móng tay… -…Thông minh lắm… -…Tao vốn thế… -…Mày dẹp ngay cái thái độ đáng ghét đó đi…đừng có giả vờ…- 1 Con nhỏ đầu đỏ hét lên…làm những con bên cạnh cũng lên tiếng -…Đúng vậy,bọn tao ghét thái độ kênh kiệu của mày từ lâu lắm rồi… -…Đúng rồi,van xin bọn tao đi…bọn tao tha cho… -…hừ…- Nó khẻ nhếch mép cười,ánh mắt khinh thường lướt qua bọn chúng… -…Vẻ mặt của mày là có ý gì…đừng ỷ là đại công chúa là có thể coi thường người khác… - Mục đích của tụi bây là gì? –Nó dựa người vào tường,tay vẫn chăm chú vào cây dũa móng -…Tất cả bọn tao ở đây…bạn trai bọn tao…mày đều đã ngủ qua…bọn con trai khốn…chỉ vì 1 câu nói của mày…có thể đá văng bọn tao…tình nguyện quỳ lại dưới chân mày…- con nhỏ tóc đỏ giận dữ hét lên… -…Vậy sao,vậy sao này tìm bạn trai xấu xấu mà yêu…thì không lo tao giựt… -…Con láo…mày…mày…- Mấy con nhỏ đó tức muốn phộc máu… -…Còn tao,sao mày không hỏi?- Lý Lập Ngân từ nãy giờ vẫn im lặng,bất giác lên tiếng… -Không cần,chỉ có 1 lí do…chồng tao…là thứ mày muốn…- Nó nói mà mặt không nhìn vào mặt con nhỏ 1 cái… -…Đúng vậy,nếu không có mày…Gia Bảo đã không huỷ hôn ước với tao…tao đã sớm là vợ cậu ấy rồi…tao từng ghen với Vũ Bội,nhưng tao càng hận mày hơn…ích ra trong trận chiến cô ta còn ló mặt…còn mày…đột nhiên xuất hiện…không chiến đấu…mà có được…nhưng tao nói ày biết…mày mãi không có được trái tim Gia Bảo…cả tao lẫn mày…không thể thắng được Hoàng Vũ Bội đâu… -…Vậy sao…nếu tao nói tao có được thì sao… -…Mày nói dối…đáng ghét…trân tráo…xử nó cho tao…Trong lúc đó,1 tiết học đã qua mà nó không hề quay lại,làm ai cũng lo lắng… -…Gia Kỳ này,em có thấy chị 2 lên lớp không – Gia Bảo thấp thỏm không yên chịu không nổi nữa quay xuống hỏi… -…Em không biết nữa,khi sáng có học,nhưng từ lúc ra chơi thì không thấy mặt đâu…- Gia Kỳ còn lo lắng hơn,trong lòng cậu như lửa đốt,chỉ cần 1 giây không cảm nhận thấy nhịp thở của nó,tim cậu như ngừng đập… -…Anh 2 đừng lo,chắc không sao đâu,chị 2 thường xuyên cúp tiết như vậy mà…- Không hiểu sao nhìn thấy thái độ Gia Bảo lo lắng cho nó,Vũ Bội thấy khó chịu vô cùng… -…Anh mong thế… -…Chuyện gì vậy- Ngọc Lâm cũng sốt ruột nói với lên… -Thuần Thuần không thấy đâu nữa… -…Cái gì,hèn gì tôi cứ cảm thấy không yên,như có chuyện gì chẳng lành…- Ngọc Lâm càng làm tình hình thêm căng thẳng… - Thuần Thuần à,lúc nãy tôi nghe Tiểu Nhuyễn nói chị 2 cô ta muốn gặp Thuần Thuần trên sân thượng…- Văn Minh đã biết có chuyên nhưng không nói,chỉ đơn giản cậu ta muốn có kịch vui để xem,cậu cảm thấy con nhỏ Thuần Thuần này không phải loại đơn giản… - Sao Cậu không nói sớm… -…Chết tiệc… -…Tiểu Thuần mà có chuyện gì,Ngọc Lâm này thề,bóp nát đầu cô ta… Nói xong cả bọn lo lắng chạy như bay ra khỏi lớp,trong sự ngỡ ngàng của bà cô giáo Quốc Ngữ.
25 CHAP 25: HÃY LẤY TRÁI TIM ANH MÀ ĐÁNH ĐỔI- Bác sĩ,cô ấy không sao chứ…ông có chắc là không sao không đấy…ông kiểm tra kỉ lại lần nữa xem…không sao,sao bây giờ vẫn chưa tĩnh…kiểm tra não,đo nhịp tim,khám tổng quát…ông có chắc kiểm tra đầy đủ rồi chứ…nếu để lại di chứng gì rồi sao…- Trời ơi,nó nằm đây mà nghe Gia Bảo lo lắng cho nó thật là hạnh phúc quá… -…Hoàng thiếu gia…tôi đã kiểm tra đầy đủ cả rồi…Thiếu phu nhân thật sự không sao…chỉ hơi suy nhượt chút xíu thôi…cô ấy sẽ khoẻ lại ngay thôi…- Bác sĩ còn lắc đầu vì sự lo lắng thái quá của cậu ấm này,ông thấy thật khó hiểu,cô gái này là thế nào mà cả 2 anh em họ lại cưng chiều như thế chứ… - À,Tay cô ấy lúc trước bị thương đấy…ông kiểm tra xem vết thương có bị chấn động không…nếu cô ấy mà có chuyện gì tôi đốt cái bệnh viện của ông…- Gia Bảo giận dữ hù doạ ông bác sỉ -…Tôi kiểm tra rồi thưa thiếu gia,do thể chất của thiếu phu nhân hơi yếu…với lại da tay cũng mỏng hơn người thường rất nhiều nên quá trình phục hồi có lẻ lâu hơn người khác thôi…Thiếu phu nhân đã không sao rồi…đợi khi cô ấy tỉnh…cậu có thể đưa cô ấy về nhà để tịnh dưỡng… - Được rồi…ông hết chuyện rồi…ra ngoài đi…- Gia bảo nói xong tiến lại chổ nó,nắm lấy tay nó áp lên má mình,khẻ âu yếm vuốt ve…- Em mau tỉnh lại đi…là anh sai…anh nên tốt với em hơn…nếu không vì anh,cô ta không làm thế với em…em đau mà sao anh thấy tim anh nhức nhói quá…- Nói xong tay Gia Bảo khẻ vuốt lên mặt nó,vén những lọn tóc của nó,rồi nhướn lên đặt lên môi nó 1 nụ hôn nhẹ nhàng…như cái chạm môi đánh thức của hoàng tử trong chuyện công chúa ngủ trong rừng vậy… Đang ngồi với nó,Gia Bảo nhận được 1 cuộc điện thoại của Vũ Bội,cô bé bảo rằng không ai đưa về,thế là anh vội chạy đi,thật là,nó nằm đó mà tức muốn chết… CẠCH… -Em sao rồi…em như thế này…em nói anh phải làm sao…mau tỉnh dậy đi…ôm lấy anh này…1 em yếu ớt…anh thật không quen…- Là Gia Kỳ,thì ra từ nãy giờ anh đứng ngoài cửa,trong lòng hết sức lo lắng nhưng phải đợi Gia Bảo đi mới dám vào thăm nó,tình cảm vụng trộm thật là đau khổ mà… -…Anh yêu em…nếu em rời xa anh…anh phải làm sao đây…nếu em muốn…anh có thể lấy trái tim ra đánh đổi…chỉ cần có em là đủ- Gia Kỳ buông tay nó ra,quay bước ra cửa… -…Gia Kỳ…đừng rời xa xem…nều đến anh còn rời xa em…em thật sự không còn ai…-Gia Kỳ đang quay đi thì nó liền mở mắt,ngồi bật dậy,với tay nắm lấy tay cậu…thật chặc… -…Thuần Thuần…em tỉnh rồi sao?anh đây…anh không rời xa em…anh chỉ định ra ngoài gọi điện báo cho Ngọc Lâm thôi…anh luôn ở cạnh em…luôn dõi theo em…chỉ cần em cần anh,anh sẽ xuất hiện…em có đánh anh…có đuổi anh anh cũng ở bên em…- Gia Kỳ nói xong ngồi xuống giưòng ôm chầm lấy nó,đặt lên môi nó 1 nụ hôn nồng cháy,cậu cuồng nhiệt hôn nó như vắt kiệt sức lực và sinh mạng vào nụ hôn này,nó cũng siết chặc vòng tay qua ôm lấy cậu,nó say đắm hôn cậu đến mức cả 2 sắp ngạt thở nhưng không ai muốn buông đối phương ra… -…A….
26 CHAP 26:ANH BIẾT… EM VẪN QUYẾT ĐỊNH NHƯ VẬY (18+)-…Anh xem món ăn ở đây thật chẳng ra gì,em đả bảo đến BOI ăn món Nhật rồi còn gì…thật là…- Nó chu môi nũng nịu cằn nhằn trông đáng yêu hết sức -…Thôi đi…ngoan ngoãn ăn đi rồi còn về – Gia Kỳ trông thấy vẻ mặt đáng yêu của nó,cậu cảm thấy ngứa ngáy toàn thân,phần thân dưới nóng ran,thật là hối hận khi đưa nó đến đây ăn…cậu nên đưa nó về thẳng căn hộ mới đúng… -…Này…sao anh không chịu ăn…anh không đói sao… -…Đói chứ…rất đói…em ăn nhanh đi…về đến nhà anh mới ăn được chứ… -…Anh thật là…Chung cư Super Star, - Này anh xem,chỉ mới 2 tuần không đến đây mà nơi này trở thành nhà hoang từ lúc nào không biết nữa…- Nó vừa mở tung cửa bước vào,nhìn căn hộ tối ôm,khẻ lắc đầu… -…Nhà hoang cái gì…là thiên đường mới đúng…- Nói xong Gia Kỳ ôm chầm lấy nó,nhất bổng lên…đi về phía phòng ngủ… -…Thôi nào,anh làm gì thế,tắm cái đã chứ…-Nó ôm lấy cổ Gia Kỳ giãy giụa -…làm gì là làm gì? Thì ăn chứ gì…em bỏ đói anh 2 tuần mà không thấy xót à…- Gia Kỳ đặt nó lên giường,nhanh chóng đóng cửa phòng lại… -…Vậy thì đi tìm con khác…nó cho anh ăn… -…Hừ…anh đi thật thì đừng có trách…- Nói xong Gia Kỳ giả vờ đi ra cửa… -…Anh giỏi đi thử xem…em cho anh làm thái giám…- Nó tức giận ngồi dậy kéo tay Gia Kỳ… -…Anh mà thành thái giám…không biết ai đau lòng hơn nhỉ…- Gia Kỳ vòng tay qua,ôm lấy eo nó từ phía sau…nhất nó lên thảy lên giường…rồi bò lên nằm lên người nó…hôn lấy môi nó nồng nhiệt,2 tay thì sờ soạn khắp người nó là cả người nó nóng rần lên… -…Thật là…anh càng ngày càn hư mà… -…Bây giờ em muốn anh cời giúp em hay là tự cởi…- Gia Kỳ đứng dây,vửa cởi quần áo mình vừa nói -…Đã làm thì làm luôn,còn hỏi hang gì…- Nó cũng đúng dậy giúp gia kì cởi quần… - Anh báo cho em biết,anh đang ở tình trạng báo động đỏ,anh khuyên em tốt nhất tự cởi đi,nếu không 1 lát xong xuôi…quần áo em không dùng được nữa đâu…- Gia Kỳ đang vội cởi nốt chiếc quần nhỏ của mình,vửa nhìn nó giễu cợt -…Anh thật là…- Nói xong,nó thật nghe lời cậu,từ từ cởi từng lớp quần áo… -…Nhanh lên nào,anh không thể nhịn được nữa rồi…- Nói xong Gia Kỳ tiến lại gần nó,giúp nó cởi nốt chiếc áo nhỏ và chiếc quần nhỏ trên người…Rồi kéo nó đặt lên giường,nhanh như 1 tia chóp,cậu mãnh liệt hôn lên đôi môi căng mộng của nó,đầu lưỡi thâm nhập thật sâu,nó cũng nồng nhiệt đáp trả lại Gia Kỳ,lưỡi quấn lấy lưỡi làm 2 người trở nên mê muội,nụ hôn càng lúc càng sâu,nụ hôn đói khát và cuồng dã…Sau đó không kiềm chế nỗi nữa cậu đẫy nó ngã xuống giường,rồi nhanh chóng phủ xuống người nó…Gia Kỳ không thể chờ được nữa,dục vọng dâng ãnh liệt,đã 2 tuần,nhìn thấy nó trước mắt,mà không thể chạm vào,không thể ôm,không thể hôn…khiến cậu gần như phát điên…Bây giờ nó đang nằm ngay dưới cậu…toàn thân hiện ra trước mắt…cậu chăm chăm nhìn nó…Nó quả là kiệt tác của nữ thần sắc đẹp,bộ ngực sữa trắng trẻo vung đầy,cái eo nhỏ không chút mở thừa,còn đôi chân thì thực thon dài trắng mịn,đẹp mê hồn…bất kể người con trai nào nhìn thấy cũng không thể khống chế…kể cả 1 tảng băng như cậu…Gia Kỳ tưởng như mình ngừng thở… -…Anh có ăn nhanh đi không,nhìn cái gì mà nhìn mãi thế,nhìn bao lần rồi mà không chán sao?…- Nó thấy Gia Kỳ không hành động mà cứ nhìn chằm chằm vào người mình thì cảm thấy ngứa ngáy…Nó nói 2 tay mò mẫn khắp người cậu,1 tay lướt qua vùng bụng lần xuống giữa 2 chân của cậu,sờ lên cái vật đang nóng rần,cương cứng của cậu khẻ vuốt ve,nắn bóp…Hành động của nó đã phá vỡ chút lí trí cuối cùng của cậu,dục vọng dâng cao,cậu không còn tâm trí để thưởng thức cái đẹp nữa…mà vồ vập hôn nó…1 tay phủ lên ngực nó,khẻ nắn bóp,trêu đùa nụ hoa của nó,nhẹ nhàng âu yếm,lôi kéo,cho đến khi đầu nhủ của nó dựng đứng,nó không tự chủ không ngừng phát ra tiếng rên rỉ…cậu rời môi nó,khẻ hôn lên chiếc cổ trắng nõn thon dài…rồi cuối người ngậm lấy nụ hoa của nó vào miệng,1 tay vươn tới giữa chân nó,ngon tay khẻ âu yếm,vuốt ve nơi thầm kín,nữ tính của nó…cậu khẻ tách phần da mềm ấy ra…khẻ vuốt ve bên trong,thăm dò sâu hơn,đến tận nơi nguồn nước ầm ướt…khiến nó vô cùng thích thú… Gia Kỳ căn bản không chịu nỗi nữa,dục vọng cương cứng,yêu cầu đựoc giải thoát,cậu tách đôi chân mềm mại của nó ra,đặt cái dục vọng lên cửa mình của nó,sau đó hít 1 hơi,khẻ cử động hông 1 cái,đưa cái của mình vào thân thể chặc khít của nó,nó khẻ đau,1tay chống vào khuôn ngực của cậu,cậu giữ chặc lấy eo lưng nó…thân thể nó ẩm ướt,ấm áp,chặc chẽ bao lấy cậu,khiến cậu không thể chậm lại,mãnh liệt tiến vào,hông cậu chuyễn động với tốc độ nhanh chóng,mỗi lần lại thêm mãnh liệt,càng tiến sâu hơn,cậu càng lúc càng mãnh liệt đâm vào…ở trong cơ thể nó căng khít…cậu đem toàn bộ cái của mình giải phóng trong người nó,tận hưởng dư vị cuộc chiến…Nó cũng thích thú,sung sướng đáp trả cậu…họ cứ thế rất lâu,rất lâu…Nó không biết chúng nó bên nhau bao lâu…bao nhiêu lần cũng không đếm nỗi…chỉ biết khi buông được nhau ra trời đã chập tối… - Ngủ ngoan đi cậu bé của em,những giây phút yên bình này sắp chấm dứt rồi…- Nó nằm trên giường khẻ vuốt ve gương mặt thiên sứ đang ngủ say của Gia Kỳ,khẻ vuốt nhẹ mái tóc vàng óng ánh,lấm tấm mồ hôi,và khuôn ngực trắng nõn không cơ bắp nhưng rắn chắc của cậu…Rồi khẻ đứng dậy,đi vào nhà tắm… Sau khi tắm xong,nó quấn khăn đứng bên tấm gương khẻ săm soi…bổng có 1 cánh tay choàng qua eo nó,tựa đầu vào cổ nó,khẻ nũng nịu… -…Anh dậy rồi sao,than mệt sao không ngủ nữa…- Nó khẻ đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt trắng hồng của cậu,nay nó nhiều vết đỏ ửng vì hoan ái nồng nhiệt… -…Cô bé bò dậy lúc nào thế…quay sang không thấy em…không thể ngủ được…- Nói xong cậu kéo tuột chiếc khăn tắm duy nhất trên người nó,đem thân mình cũng không mặc gì quấn lấy nó…nó vội đẩy cậu ra…quay ngược lại…nhìn vào gương…hốt hoảng… -…Anh…anh thật là…không đùa nữa…anh xem…cái này…dấu hôn nhiều thế này thì phải làm sao…còn những vết bầm này nữa…- Anh em nhà họ tuy lạnh lùng,dịu dàng,nhưng trong chuyện ấy thì…rất ư cuồng dã… -…Anh xin lỗi…hay anh dùng môi xoá cho em nha…- Nói xong cậu hôn lên khắp cổ,ngực và những chổ có đầy vết bầm và dấu hôn trên người nó…- 1 lần nữa nhé… -…Em vừa mới tắm…không phải anh bảo mệt sao… -…Lỡ rồi…-Nói xong Gia Kỳ kéo nó vào giường,thế là lại mây mưa thêm 1 chập nữa…đến khi mệt gần đứt hơi mới bò dậy đi tắm…Gia Kỳ tắm xong trước ngồi trên sopha,chờ đễ đưa nó về…-…Này,anh vào tủ lấy cho em 1 bộ đồ thật kín vào,thật là mấy cái vết này mà người ta nhìn thấy…thật mất mặt… -…Đây… -…Cám ơn anh…mà này anh về trước đi…em về sau…chúng ta đừng đi chung… -…Nhưng em đâu có đi xe… -…Anh yên tâm…dưới hầm xe chung cư,em có để 1 chiếc môtô… -…Tối rồi,em lái môtô có được không đấy… -…ok mà,anh trở nên lôi thôi từ lúc nào vậy… -…Đáng ghét…anh về trước đây Khi cậu vừa bước ra khỏi cửa,nó nhếch mép cười,nhất điện thoại lên nghe… - Anh ta đi rồi…chổ củ?…em đến ngay…Tại 1 phòng vip spoi bar, - Trông em có vẻ vui…-1 người con trai tóc bạc khẻ vuốt tóc nó,nhìn nó bằng 1 ánh mắt hết sức triều mến….
27 CHAP 27: ANH VẪN CHẠY ĐẾN BÊN CÔ TA…Sau 1 hồi tiếp thêm cho nhau sự tàn ác,họ tách nhau ra…mặc quần áo…rời khỏi căn phòng đầy ẩm ứot và chết chóc đó…mỗi người đi về 1 phía…người con trai tóc bạc biến mất ở cuối hành lang… -…Thuần Thuần,em sao ở đây?sao không ở nhà nghĩ ngơi?- 1 Tiếng gọi ở phía sau làm nó giật mình…thì ra là Gia Bảo,bên cạnh không ai khác…là Vũ Bội,họ ngồi trên quầy rượu…cô ta có vẻ rất say… - Anh còn quan tâm tới tôi à…- Nó bỉm môi giễu cợt,chỉ cần nhìn thấy con nhỏ Vũ Bội là nó thấy gai mắt… -…Em nói gì vậy? trả lời anh?sao không nghỉ ngơi…- Gia Bảo đứng dậy nắm lấy tay nó,mà 1 tay vẫn giữ lấy vai Vũ Bội… -…Vậy sao?tôi chưa chết đâu,nên anh không cần bỏ tôi nằm ở nhà,đến đây tìm cô gái khác…- Nó hất tay Gia Bảo ra -…Vũ Bội không phải là cô gái khác…nó là em gái anh…- Gia Bảo tức giận nhìn nó… -…Anh thật sự muốn thế sao? -…Ý em là gì? - Anh đừng tưởng tôi không biết anh yêu cô ta…- Nó quát lớn…nó nhìn thấy sự kinh hãi và run rẩy của Gia Bảo như đứa trẻ bị bắt quả tang đang làm chuyện xấu…nhưng cố giữ lấy bình tĩnh,tiến lại gần nó,cuối sát mặt nó nói với giọng đầy đe doạ… -…Đúng…tôi yêu em ấy…em muốn làm gì… -…Tôi muốn làm gì sao?…tôi hỏi anh làm gì mới đúng… -…Anh làm gì nào…em ấy là em gái anh… -…Không cùng máu mủ… - Tử Khiêm…Tử Khiêm…đừng bỏ em…em yêu anh…- Nó và Gia Bảo đang cải nhau thì Vũ Bội đang say,nằm gục trên bàn,la toáng lên… -…Vũ Bội…em sao thế…anh đưa em về nhà…- Gia Bảo lo lắng vội lại đở con bé dậy,đi lướt qua nó định đưa Vũ Bội về nhà… -…Xem ra cô ta say lắm rồi…sao anh không thừa cơ hội này…đưa cô ta vào khách sạn…cuồng nhiệt 1 đêm…- Nó nói khích theo… -…Em nói cái gì…em ấy không phải là người như vậy…em đừng nói vậy…cô ấy không giống em…- Gia bảo tức giận quay lại quát vào mặt nó -…Không giống tôi thế nào… -…Ngủ với mọi thằng đàn ông…- Gia Bảo lên tiếng giễu cợt… CHÁT~ Nó tát vào mặt Gia Bảo 1 cái rồi đi ra ngoài trong sự ngở ngàng của mọi người trong bar… - Thuần Thuần…- Gia Bảo phát hiện mình có chút quá đáng,gọi theo nó…nhưng nó đã chạy như bay ra ngoài… Lúc này,ở 1 góc của bar,1 anh chàng đẹp trai có mái tóc đen óng nựot,được vuốt dựng lên kiểu cách,xung quanh là rất nhiều cô gái xinh đẹp…miệng nhếch lên… -…Tìm thấy em rồi…em vẫn như xưa…tàn ác,nhẫn tâm…và…thu hút…nhưng dù sao…tôi cũng phải bắt em…trả giá…Tối qua,nó về nhà,chạy ngay lên phòng,khoá cửa lại,mặc kệ Gia Bảo gọi thế nào cũng không mở cữa ,sáng hôm sau nó dậy thật sớm,chạy như bay đến trường,vì có 1 bóng đen đang chờ nó…Cả ngày hôm đó,nó không nói lời nào với Gia Bảo,nó cũng giận lây,không thèm nói chuyện với ai,im lặng cả buổi…Gia kỳ biết ý,chỉ ngồi im nhìn nó,Gìơ ra về nó chờ mọi người ra về hết mới từ từ sách túi bước ra ngoài…Nhưng vừa bước đến căn phòng đạo cụ ở cuối cầu thang thì nó thấy choáng váng mặt mày…rồi không còn biết gì nữa…nó ngất đi… - Đây là đâu? – Nó mở mắt ra,thì nó giật mình vì không thấy gì,thì ra nó bị bịch mắt lại,tay chân bị trói lại,ngồi trên ghế,nhưng nó vẫn cảm thấy mùi hôi của nước tẩy rữa và nước sơn…cảm giác thấy xung quanh có rất nhiều người nhìn chằm chằm vào mình… -…Đại ca,cô ta tĩnh rồi… -…Anh,anh là ai…- Nó cảm nhận thấy người bước về phía nó,cánh tay đó từ từ đưa về phía mặt nó,rồi nâng càm nó lên… -…Em đoán xem…anh là ai?- Nói xong người con trai cuối xuống hôn ngấu nghiến vào môi nó,một nụ hôn vô cùng cuồn dã,1 tay anh ta bóp mạnh lấy ngực nó,còn 1 tay luồng vào váy nó,bóp mạnh vào chổ nhạy cảm của nó…đến 1 lúc lâu,hồn đã,sờ đã mới buông nó ra… -…Gìơ thì đoán xem… -…Hừ…thì ra là anh…Trương Chấn… -…em đoán hay lắm…cảm ơn vì đã nhớ anh… -…Nên cảm ơn nụ hôn…và đôi tay anh đi…thật vui…anh còn sống sao? -…Rất tiếc…vì anh chưa chết…nhưng cô ấy…thì…đã làm mồi cho cá -…Anh muốn gì? -…Muốn em trả gía…cho 5 năm trước…-…Chuyện đó à?…tôi quên từ lâu rồi… -…Em quên?…em biến cuộc sống người khác thành địa ngục…cướp đi thứ quan trọng nhất của người khác mà …nói quên…là xong sao? – Trương Chấn bước tới nâng cằm nó lên nói… -…Hừ…cũng do chính các người gây ra thôi…tôi đã cho các người quyền lựa chọn rồi… -…Lựa chọn…lựa chọn gì…rõ ràng là do em sắp đặt đúng hơn… - Đúng thì sao…các người nên cảm ơn tôi vì tạo ra cho các người trò chơi thú vị như thế…với 2 quyền lựa chọn… -…Lựa chọn cái gì?…lựa cọn giữa sống và …chết sao? -…Sai rồi…lựa chọn giữa…ở bên tôi…hay…biến mất… -…Rõ ràng không hề có sự lựa chọn…năm đó cô sắp đặt tất cả…chỉ muốn đưa bọn tôi vào chổ chết…chỉ là 1 đứa trẻ 13 tuổi như nhau…sao cô có thể tàn ác như vậy… -Sao không có lựa chọn…để tôi kể cho anh nghe…toàn bộ sự thật về…bi kịch năm đó…tất cả là do anh…do anh gây ra tất cả…ngày đó khi gặp được anh,tôi những tưởng anh có thể trở thành người hiểu tôi…người bạn duy nhất của tôi…anh không thấy chúng ta đã rất vui vẻ sao…nhưng là do cô ta…Mễ Y Y…nếu cô ta không xuất hiện không cướp đi anh…anh không đặt cô ta lên trên tôi…tôi đã không nghĩ ra trò đùa ấy… -…Và cô đã bẫy bọn tôi lên thuyền…để giết chết bọn tôi… -…Tôi rõ ràng đã cho các người thoái lui nhưng hai người đều chọn cách phản bội tôi…đúng bữa tiệc đó là do tôi tổ chức để dụ dỗ 2 người vào bẫy…là tôi,tôi đã lén nữa đêm đưa tất cả người khác lên phi cơ rời khỏi con thuyền,bỏ lại 3 chúng ta…là tôi,tôi đã cho người làm thủng con thuyền…là tôi,là người đã đặt chiếc canô chỉ chở vừa 2 người đó…chiếc canô phát nổ cũng là do tôi cài boom…tất cả là sắp đặt của tôi… -…Cô…cô thật đáng sợ… -…Đó là hậu quả của việc phản bội tôi…tôi nói rõ cho anh biết…chính các người tự đưa mình vào chổ chết…lúc đó tôi đã sắp đặt cho các người 2 quyền lựa chọn…lúc tôi nài nỉ các người ở lại với tôi,chính anh…chính anh là người đã xô ngã tôi và nắm lấy tay Mễ Y Y cướp lấy áo phao và chiếc canô chạy trốn…bỏ lại 1 mình tôi…nếu 2 người lựa chọn ở lại…thì theo sắp đặt của tôi…ngay lúc chiếc thuyền chìm xuống…tôi sẽ cho phi cơ đến cứu chúng ta…nhưng các người lại lựa chọn cướp đi chiếc canô…anh chọn cô ta,không chọn tôi…nhưng anh không biết rằng trên chiếc canô ấy…tôi đã cài boom…khi anh nổ máy thì không sao…nhưng anh mang tà niệm bỏ trốn…anh sợ khi chiếc thuyền chìm xuống sẽ làm lật canô của các người…nên tăng tốc…nhưng anh không biết…chính phanh ga đó…chính là nút kích hoạt trái boom…và…Bùm…khi các người chìm xuống đáy đại dương…tôi đã ở trên phi cơ của mình… -…Cô…cô…đồ rắn rít…đồ đọc ác…tại sao…tại sao không giết tôi luôn đi…tại sao để tôi còn sống…còn Y Nhi thì…kẻ có lỗi với cô là tôi…Y Nhi là 1 người ngây thơ,vô tội…lúc tôi kéo cô ấy đi…cô ấy không ngừng gào thét…cô ấy nói cô là tiểu thư của cô ấy…cô ấy sống là người của cô,chết là ma của cô…nếu bỏ cô lại…cô ấy thà ôm cô cùng chìm xuống đáy đại dương… -…Bởi vì tôi ghét cô ta…cô ta chỉ là 1 con ả hầu gái của tôi…5 đời Mễ gia của cô ta đều là con chó cho Bạch gia của tôi…cô ta có quyền gì tranh giành với tôi…tôi chính là ghét sự giả tạo của cô ta…tự ình cao thượng…lúc nào cũng thích hy sinh…lúc nào cũng làm cho người khác yêu mến mình…lúc nào cũng biến tôi thành người xấu… CHÁT Trương Chấn tát vào mặt nó 1 cái,ánh mắt rực lửa,gầm lên… -…Đồ đàn bà độc ác…tôi cấm cô nói về cô ấy như vậy…cô ấy không phỉa hầu gái…cô ấy là công chúa của tôi… -…Hừ…đánh hay lắm…đó mới chính là lý do cô ta đáng phải chết…nhưng anh nói đúng…người tôi hận hơn chính là anh…nên tôi đã để anh còn sống…ngày nhận xác cô ta…không thấy anh…tôi đã biết rõ anh còn sống…tôi để ah sống là để anh hiểu rõ đâu là bi kịch…vì người ở lại đau hơn là người đã chết…và tôi biết rõ anh lẫn trốn là đễ tìm tôi trả thù…thực ra tôi cũng biết sẽ có ngày này…và tôi rất mong nó…tôi muốn biết anh giết tôi như thế nào… -…Người có lỗi là chúng tôi…Bác gái và…em gái tôi có lỗi gì chứ…? -…Tôi nói cho anh biết…ngày đó khi mẹ Y Y quay lại tìm con,tôi giả vờ làm đứa con bà ta…vì tôi muốn trả thù bà ta…vì chính bà ta đã đem nó…đứa con gái đáng chết ấy vào cuộc đời…là bà ta…đã gửi nó vào đúng gia đình tôi…là bà ta cả…còn khi tôi nói ra sự thật…tái phát bệnh tim mà chết…là do bà ta tự chuốt lấy…còn về phần cô em gái bé bỏng của anh…cô ta sớm muộn gì củng chết vì căn bệnh máu trắng của mình…tôi chỉ đơn giản tiễn cô ta đi sớm 1 chút…với lại việc cướp bạn trai cô ta…chỉ vì tôi muốn cho cô ta sớm tỉnh giấc…cái gì mà em chết đi anh cũng chỉ yêu mình em…cái gì mà hẹn kiếp sau gặp lại…cái gì mà không gì ngăn cách được chúng ta…căn bản là không tồn tại… -…Cô…cô…đúng là con quỷ…đồ yêu tinh…cô…tạo ra bao nhiêu thảm kịch như vậy…mà bình thản như thế…cô không phải là con người… -…vì tất cả đều là trò chơi của tôi…rất thú vị… -…Trò chơi…trò chơi sao?…bây giờ tôi sẽ trả lại cho cô tất cả…tụi bây ở đây canh gác…1 lúc sẽ có phần của từng đứa… RẦM… Nói xong hắn ta vác nó thảy vào bên trong,phía sau 1 màn chắn,hắn đè nó xuống…nhanh chóng xé nắt quần áo nó…nó thấy quần áo nó,nội y quăng khắp sàn,bên ngoài là tiếng cười dâm đãng của bọn đàn em hắn…hắn đè nó xuống,nhanh chóng trường lên người nó,miệng hôn lên môi nó một cách cuồng dã,nụ hôn cưởng đoạt vô cùng ướt ác,nước bọt chãy ra khắp nơi,lưỡi hắn như con rắn,linh hoạt chiếm lấy miệng nó…nụ hôn này không còn giống với nụ hôn nghịch ngợm,ngượng ngùng của cậu bé 12 tuổi ngày trước….
28 CHAP 28: CHỈ CẦN EM HẠNH PHÚC…Sau khi về đến nhà,nó thật sự không đi nổi nữa,Gia Bảo bồng nó lên lầu,về phòng nó,đặt nó vào bồn tắm,đã được anh gọi điện căn dặn người làm chuẫn bị sẵn nước nóng và bọt xà phòng,nhanh chóng đi tìm cho nó 1 bộ đồ ngủ thật thoải mái…rồi vào phòng tắm giúp nó tắm gọi sạch sẽ,mặc quần áo,rồi bồng nó ra đặt lên giường,rồi dịu dàng đắp chăn cho nó,nhẹ nhàng đặt lên môi nó 1 nụ hôn,rồi nằm xuống bên cạnh,nhẹ nhàng ôm lấy nó,để nó vùi đầu vào lòng anh,an tâm ngủ 1 giấc,cảm giác thật an toàn và ấm áp - Ngoan nào,dậy đi,ăn chút gì rồi ngủ tiếp,từ chiều giờ em đã ăn gì đâu…- Gia Bảo khẻ hôn lên tóc nó,tay lay lay má nó dịu dàng âu yếm… -…Em không đói,em mệt quá…chỉ muốn ngủ thôi…- Nó rút sát vào người Gia Bảo,tay ôm chặc eo anh,khẻ nũng nịu -…Em vẫn còn đau hả? – Gia Bảo dịu dàng xoa bụng dưới của nó hỏi… -…vâng…đau…đau lắm…chị cần cử động thì cũng đau…Xoay người cũng không được…- Nó rút sát vào lồng ngực anh,gối đầu lên tay anh -…Đau đến thế sao?…anh gọi bác sĩ cho em nhé…- Gia bảo dịu dàng ôm lấy nó,hôn nhẹ lên môi nó… -…Thôi mất mặt lắm…bác sĩ hỏi…thì nói thế nào? – Nó lắc đầu ngoầy ngoậy -…Thì bảo là do anh làm…anh cuồng dã quá…vô tình làm em đau…- Gia Bảo khẻ vuốt ve lên lưng nó… -…Thôi…thế thì anh rất mất mặt đấy…em không sao…ngủ 1 đem sẽ hết đau…- Gia khẻ buồn cười chàng ngốc Gia Bảo…ôm chặc lấy eo anh cười khúc khích… -…Còn cười anh nữa hả? bây giờ thì không cãi nữa,anh đem cháo qua cho em…phải ăn cho hết – Nói xong Gia Bảo gọi Tiểu Phấn đem cháo lên cho nó,nhẹ nhàng từng muỗng thổi nguội rồi đút nó ăn…nó không ngờ 1 người lạnh như băng như Gia Bảo cũng có lúc dịu dàng thế này,thật khiến người ta buồn cười… Đút nó ăn xong,Gia Bảo lại giúp nó nằm xuống giường,rồi lại leo lên bên cạnh nằm ôm lấy nó,nó cứ thế vùi đầu vào ngực Gia Bảo ngủ say sưa…Gia Bảo tay cứ vổ vổ đều đều lên vai nó,như kiểu mà mấy bà mẹ dỗ con ngủ,tay vuốt ve lên má nó,tay anh không ngừng xoa xoa lên mấy chổ bầm tím trên cổ và ngực nó…ánh mắt vô cùng xót xa…tay khẻ ôm nó chặc hơn…như cố đem hơi ấm của mình sưởi ấm giấc ngủ của nó…lâu lâu lại cuối xuống hôn lên môi nó những nụ hôn rất dài…nhưng hết sức dịu dàng…nó cứ thế bình yên ngủ quên trong lòng anh… - Gia Bảo này,anh không phải làm gì sao,anh nằm đây cả buổi chiều rồi,tay anh có mổi không?- Nó xót xa nhìn anh… -…Không sao,chỉ cần em ngủ ngoan là được,cứ rời khỏi em,nghỉ tới em 1 mình,anh thấy rất khó chịu…- Gia Bảo nhẹ nhàng hôn lên vầng trán trắng mịn của nó… -…Em xin lổi anh…toàn đem cho anh rắc rối…- Nó khẻ vuốt lấy gương mặt trắng hồng của anh -…Quên đi…coi như chưa sãy ra chuyện gì…em vẫn là em ngày thường…mắng anh…phá anh…nhé…đừng nhắt đến chuyện đó nữa.
29 CHAP 29: RỒI SẼ KHÔNG CÒN AI CHEN VÀO GIỮA CHÚNG TA NỮA…Đã 2 ngày kể từ ngày sảy ra chuyện đó,tuy không ai biết chuyện đó,nhưng bây giờ ở trường,nó nổi tiếng hơn bao giờ hết…lí do là bởi vì hôm sảy ra chuyện…Gia Bảo cởi áo đồng phục cho nó mặc vào,trên mì...
30 CHAP 30: NẾU CÔ MÀ LỰA CHỌN SAI…CÔ LÀ NGƯỜI RA ĐI TRƯỚC ANH TA…- Này Vũ Bội tiểu thư,cô có thể lên gọi thiếu phu nhân xuống ăn cơm dùm tôi không,hôm nay Gia Bảo thiếu gia đi vắng,tôi không dám lên phòng cô ấy… -…Dạ…thưa Vú…- Vũ Bội vội nghe lời chạy lên l...
31 CHAP 31: CUỘC ĐI CHƠI ĐẦY THẢM KỊCH…Sau ngày hôm đó,nó cố gắng tránh né Vũ Bội vì nó không biết phải đối mặt với cô ta như thế nào,đặt biệt là ánh mắt ghê tởm mà cô ta nhìn nó… - Alô…anh tìm được người đó rồi sao…? - -…Anh muốn em làm gì…? - Vậy bây giờ em nên làm thế nào… - Còn anh? -…Dạo này anh thích làm người nhỉ…? -…Với bọn đàn bà vây quanh? - - Đúng… - -…Nói dối… - Tút…tút…Ngày nào cũng thế,sau giờ học,nó đều bí mật leo lên sân thượng gọi điện cho người đó…kẻ cai quản địa ngục,với những nội dung khó hiểu và luôn kết thúc bằng tiếng tút…tút…của đầu bên kia…việc nó nên làm bây giờ là làm mọi giá để kết thúc trò chơi này…bắt bọn họ…phải chịu tội… - alo,Gia Bảo hả? - -…Em chỉ đang loanh quanh mua sắm… - -…Chỉ là đang tám với bọn bạn… -.
32 - WOW…WOW…WOW…Gia Bảo à…nhà cậu thật là tài phiệt lớn nhất nước rồi…mua cả 1 cái đảo rồi biến nó thành thiên đường chỉ có gia đình cậu thôi…- Tên sát gái “ dẻo miệng” Lạc Phong rú lên khi nhìn thấy căn biệt thự nhà Gia Bảo…Căn biệt thự được xây dưới dạng lâu đài cổ ở các miềng quê châu âu…phía trước có cánh cửa gổ màu đen khá cao…trong sân là 1 bãi cỏ dài vô tận luôn được tưới nước…2 bên con đường đi là những cây hoa màu tím rất đẹp,nở rộ…chạy dài vào tận trong…dọc con đường là những cái trường kỉ màu trắng rất trang nhã…vừa qua khỏi con đường hoa là cả 1 vườn hoa hồng bạch…tuyệt đẹp…bên cạnh là 1 vòi phun nước rất đẹp…bên cạnh vòi phun nước là 1 cây cầu nhỏ bằng chất liệu trong suốt băng qua 1 cái hồ nước nhỏ…khi băng qua cầu…nó có thể cảm thấy mình đang đi trong nước với những vòi nước phun trên đầu…qua khỏi cây cầu là có thể bước vào căn nhà vừa cao,vừa to đến mức có thể lái xe trong nhà… - Không đâu,lần trước tôi cũng nghe nói cô cũng mua 1 cái đảo chỉ để nuôi ngựa phải không…có đến mười mấy ngàn con ngựa…- Văn Minh nhìn nó hỏi… -…Gì ghê thế…mua đảo chỉ để nuôi ngựa…nhà cô nhiều tiền quá phát điên rồi sao…- Lập Ngân ngạc nhiên nhìn nó… -…Có gì đâu…hòn đảo đó là bố tôi mua tặng tôi năm sinh nhật 16 tuổi của tôi,để trồng hoa giọt tuyết cho tôi…mất 1 năm mới trồng xong…khắp nơi toàn là hoa…nhưng đến ngày Giáng sinh,bố tôi tổ chức trên đảo cho tôi…nhưng ông không thể đến được…tôi đã rút tiền ra…mua 10 ngàn con ngựa…thả lên đảo nuôi…cho chúng ăn hết hoa… -…Trời…cô thật sự là “đứa con phá sàn” mà… -…Dù sao,tiền ăn mãi cũng không hết,chỉ là tôi giúp ông ấy sài bớt thôi…mà vừa rồi củng nghe nói gia đình Ngọc Lâm cũng mua 1 đảo để xây khu vui chơi riêng mà…có gì đâu nào… -…Thôi đi…việc đó là của ông già…không phải việc của tớ…- Ngọc Lâm lắc đầu,từ lâu nhỏ đã sống tách riêng gia đình,họ chỉ việc chu cấp tiền đầy đủ cho nhỏ là được… -…Thôi…đừng lắm chuyện nữa…chúng ta ngủ thế nào này…- Gia Bảo lên tiếng… - Thì mỗi người 1 phòng là được… -…Nhà này tuy dư phòng…nhưng cách đây 2 ngày toàn bộ hệ thống sưởi ấm đã được bảo trì…thời tiết ở đây ban đêm rất lạnh…chỉ còn có 10 phòng thôi,chúng ta có đến 9 người… -…Vậy làm sao bây giờ… -…Có gì lo chứ…thì 2 người ngủ 1 phòng là được…- Văn Minh lên tiếng để cắt đi tiếng ồn ào,nháo nhào trước mắt… -…2 người 1 phòng cơ à…thích nhỉ…- Lạc Phong nhìn qua Lập Ngân khẻ cười… -…Nhìn cái gì mà nhìn…tôi đương nhiên ngủ…với em gái tôi rồi…- Lập Ngân nắm lấy tay em gái,liếc Lạc Phong 1 cái sắc lẹm… -…Vậy thì “em dâu” Vũ Bội,chị ngủ cùng em nhé…- Lâm Uyễn Nhi liền nắm tay Vũ Bội,tỏ ra thân thiết lắm… -…Ắc xì… -…Thôi không được rồi…Vũ Bội bị dị ứng với nước hoa và mĩ phẩm lạ…em ấy chỉ có thể ngũ riêng 1 mình – Thật tức chết đi mà,sao mà Gia Bảo quan tâm cô ta từng ly từng tí thế,còn được đặt quyền ngủ riêng nữa chứ,tức chết nó mà… -…Nhưng như thế thì không đủ phòng…- Vũ Bội lên tiếng… -…Tôi sài cùng loại mĩ phẩm với em ấy,tôi có thể ngủ cùng Vũ Bội – Lập Ngân không biết từ bao giờ trở nên thân thiết với Vũ Bội thế,chắc tại họ cùng ghét nó… -…Chị…còn em… -…OK…vậy đi…tôi và Ngọc Lâm 1 phòng,Vợ chồng Gia Bảo 1 phòng,Gia Kỳ và Lạc Phong 1 phòng,Vũ Bội và Lập Ngân 1 phòng,còn 2 cô bé này 1 phòng – văn Minh sắp xếp… -…Cái gì…tôi phải ngủ cùng cái đồ sillicon này hả,chết cũng không thèm… -…Cô tưởng tôi muốn ngủ cùng với đồ plastic survey như cô hả,quên đi… -…Cô… -…Cô… - Tôi thấy 2 người cải nhau không bao giờ thấy đủ vậy thì ở cùng nhau cả đêm cải nhau đi cho đã…- Ngọc Lâm khẻ cười lắc đầu… -…LIÊN QUAN GÌ ĐẾN CHỊ… -LIÊN QUAN GÌ ĐẾN CHỊ…- 2 con nhỏ này là đối thủ mà sao nghe như chị em song sinh quá vậy,cái gì cũng làm 1 lượt… -…Vũ Bôi,đưa vali đây,anh đem về phòng hộ em…- Gia Bảo thật là,em mới là người cùng phòng với anh,sao anh lại không đem hộ em,với lại cô ta chỉ có 1 cái vali,còn em,có đến 3 cái này…nó cũng không thể nhờ Gia Kỳ,lúc nãy còn đấu đá,giờ lại dịu dàng thế người ta nghi ngay,nó đành nhờ đến tên “ casanova” này rồi… -…Lạc Phong này,cậu giúp tớ mang hộ hành lí vào phòng được không? – Nó nói bằng giọng ngọt hơn cả kẹo… -…Được thôi…được thôi…Audrey Hepburn gọi thì anh phải giúp thôi…baby của anh…à,mà quên nữa,Marilyn Monroe anh giúp Audrey Hephurn rối sẽ quay lại giúp em nhé…- lạc Phong mừng rỡ chạy lại giúp nó,trước khi đi còn quay lại trêu ghẹo Lập Ngân… -…Tôi cóc thèm anh…tự tôi có thể đem lên được…- Lập Ngân bĩm môi rồi tự mang đồ lên…Khi đem đến phòng,Gia Bảo vẫn còn đang giúp vũ Bội sắp xếp lại đồ đạt,vẫn chưa về phòng,nó khó khăn lắm mới đuổi được tên sát gái ra về,trước khi về còn không quên trêu ghẹo nó… -…Nếu anh muốn em bỏ chồng theo anh,em có làm không…?- Anh ta nói rồi bỡn cợt hôn lên má nó 1 cái… -…Anh chẳng phải đang theo đuổi Lập Ngân sao?- Nó không đẩy anh ta ra,mà cũng tựa sát vào tai anh ta chọc ghẹo… -…Nhưng em quá xinh đẹp…- Anh ta nói,bàn ta luồng qua eo nó… -…Vậy anh nói xem…tôi và cô ta ai đẹp hơn…- Nó cũng khẻ vuốt ve lên cổ anh ta -…Anh không phải nói rồi sao…nếu cô ấy là Marilyn Monroe thì em là Audrey Hephurn,nếu cô ấy là julia robert…thì em là angelina jolie…nếu cô ta là Hera…thì em là venus…- Anh ta khẻ mân mê lên ngực nó…rồi hôn lên môi nó 1 nụ hôn rất nồng cháy… -…Ý anh là tôi chỉ đẹp ngang cô ta thôi…- 5ph sau,nó nhanh chóng chấm dứt nụ hôn,Nó khẻ cắn lên cổ anh ta 1 cái… -…Anh đùa thôi…tức nhiên em đẹp hơn cả trăm lần…- Anh ta hôn lên má,lần xuống cổ,rồi hôn nhiều lần lên ngực nó…khẻ hít lấy mùi hương cơ thể nó,tay khẻ sờ vào đùi nó… -…Anh dẻo miệng thật…- Nó đứng yên cho anh ta hôn liên tục lên bầu ngực mình…nó nhếch mép cười… -…Cậu về phòng được rồi đấy Lạc Phong…- Gia Bảo vừa bước đến cửa phòng đã nhìn thấy cảnh tượng trước mắt,mặc dù biết rằng sau khi cưới nó luôn lăng nhăng với nhiều chàng trai khác nhau…nhưng chứng khiến tận mắt người đàn ông khác sờ mó hôn hít người con gái của mình…mặt anh tối sầm lại… -…Công chúa của anh…baby…bye em…- lạc Phong trân trao1,hôn lên môi nó 1 cái,rồi mới đi…-…Em vào đây với tôi…- Gia Bảo kéo tay nó vào phòng,đóng rầm cửa lại,thảy nó lên giường,hôn nó cuồng nhiệt,lưỡi anh xâm chiếm lấy miệng nó,hôn 1 cách bạo lực,nụ hôn tàn bạo gần 15ph mới chấm dứt,anh khẻ liếm lên đôi môi nó… -…Nụ hôn này…tôi dùng để xoá đi nụ hôn của cậu ta…còn nữa…- nói xong Gia Bảo cuối xuống hôn lên khắp ngực nó,2 tay không ngừng sờ soạn khắp cơ thể nó…-…đôi môi tôi sẽ xoá đi những dấu vết của môi cậu ta trên người em…và Đến lúc này Gia Bảo cởi bỏ quần áo của nó,rồi nhanh chóng cởi bỏ quần áo chính mình,nhanh chóng phủ lên nó,anh hôn cuồng nhiệt lên môi,cổ,ngực,rồi lần xuống vùng kín…rồi anh nhanh chóng tách 2 chân nó,nhanh chóng đi vào nó,hông khẻ cử động,cứ thế ra vào nó 1 cách cuồng dã,2 người thích thú khẻ rên rỉ…căn phòng không cần bật điều hoà cũng đầy không khí ẩm ứot và nóng rực…ngoài trời thời tiết rất đẹp,mà trong căn phòng mưa giăng đầy bão tố,cuồng nhiệt…trời xuân có chút se lạnh mà 2 con người và chiếc giường lại đẫm mồ hôi…họ ở trong nhau nhau trong cơn cuồng phong không hề biết nghỉ…cứ thế họ quấn lấy nhau,lăn lộn…hết mấy tiếng đồng hồ liền…khi chịu rời nhau ra…bây giờ đã quá giờ cơm trưa… -…Tôi sẽ dùng sức nóng và mồ hôi của mình…xoá đi dục vọng của em đối với cậu ta…vì tôi muốn nói cho em biết em là của tôi… Gia Bảo sau khi tuyên bố chủ quyền lại tiếp tục chiếm lấy nó,2 người quấn lấy nhau hơn cả tiếng,quên cả cái mệt và cơn đói cồn cào,sau khi cơn mây mưa đã qua,nó mới bò xuống giường đi tắm…khi nó tắm ra,thấy Gia Bảo củng vừa tắm xong,đang mặc khăn choàng tắm ngồi sáy tóc… -…Anh thật là đáng ghét… -….
33 - ANH 2…CỨU…CỨU EM VỚI… -…ƯM…ƯM. . GIA BẢO…VŨ BỘI… -…CHỊ 2…BUÔNG EM RA…CHỊ LÀM EM BƠI KHÔNG ĐƯỢC. . -…KHÔNG…CHỊ BỊ CHUỘT RÚT…ĐAU QUÁ… -. . CHUYỆN GÌ VẬY…THUẦN THUẦN…VŨ BỘI…- Gia Bảo đang suy nghỉ…thì ra những chuyện anh lo lắng đã sảy ra…Ngoài biển,nó và Vũ Bội đang ôm lấy nhau giãy dụa cầu cứu…chuyện gì đã sảy ra…anh nhanh như tên lao ra biển…kì lạ…người anh nghỉ tới bây giờ là nó…chứ không phải Vũ Bội…nếu nó có sao…anh không cần cái mạng này nữa… -…Thuần Thuần…- Gia Kỳ thấy nó gặp nguy,cậu như phát điên nhảy xuống nước…-…Vũ Bội,em không sao chứ…em có bị gì không…?- Gia Bảo lay lay mặt cô bé,mặt hết sức lo lắng… -…Em không sao rồi… -…Em không biết chuyện gì sãy ra nữa…em đang bơi…chị Thuần Thuần đột nhiên túm lấy em…em sợ quá…huhuhu…- Cô bé ôm lấy cổ Gia Bảo khóc nức nở… -…Em không sao là tốt rồi…đừng khóc…có anh đây…- Anh siết chặc vòng tay hơn…anh không muốn cô gái yếu ớt này sảy ra thêm 1 chút tai hoạ nào nữa…-…Thuần Thuần chị sao vậy…chị tỉnh lại đi… -…Tiểu Thuần…cậu sao thế này…cậu bơi giỏi lắm kia mà… Tiếng la hét của mọi người khiến Gia Bảo như sực tỉnh,anh mới sục nhớ nó còn gặp nguy hiểm…lúc nãy lao ra cứu 2 người…anh muốn cứu nó trước…nó thấy Gia Kỳ lao về phía nó,còn Vũ Bội đang thoi thóp cạnh mình,với lại nó bơi rất giỏi kia mà…nên tình thế bắt buột anh phải cứu Vũ Bội trước…khi nhìn thấy Gia Kỳ bồng nó chạy như bay vào…anh mới cảm thấy tim mình như rơi xuống vựt thẳm… -…Thuần…- Gia Bảo gở tay Vũ Bội ra chạy như bay về phía nó trong sự ngở ngàng của cô bé… -.
34 Sau 1 đêm đầy nhiệt tình và cháy bỏng,ánh sáng tinh mơ chiếu vào cửa sổ,xuyên qua nghững khe hở đậu lại trên 1 gương mặt đẹp như thiên sư,làn da trắng mịn như hoa,gương mặt thanh tú như con gái,chiếc mũi cao thẳng tắp,đôi mắt nhắm nghiền với hàng mi cong vút…và đôi môi hồng ửng đỏ xinh như cánh hoa…Khiến Gia Bảo khẻ thức giấc…anh thấy thân thể mình đau ê ẩm…sáng nào cũng thế…không bước nỗi xuống giường…nhìn sang người bên cạnh thầm nghỉ…cô ấy ăn cải chân vịt hay sao…khoẻ thế nhỉ…vô cùng cuồng nhiệt…làm…anh gãy cả lưng…anh khẻ lắc đầu…vặn vẹo thân thể đang cứng đơ 1 cái…cuối xuống nhặt lấy quần áo…chuẩn bị leo xuống giường…đi tắm…bổng 1 cánh tay ôm chặc eo Gia Bảo từ phía sau…tựa cơ thể trần…bầu ngực ấm nóng vào thân thể anh…tựa hẳn đầu lên vai anh…khẻ thì thầm quyến rũ… -…Thuần…em lại thế rồi…lại làm anh giật cả mình…- Gia Bảo thơm lên má nó 1 cái - Đi đâu thế…định trốn đấy à…- Nó luồng tay xuống phía dưới chăn…lướt nhẹ xuống bụng anh…nhẹ nhàng chạm vào…khẻ mân mê,đùa nghịch,nắn bóp…cái vật tròn to giữa 2 chân anh…làm anh khẻ ngượng…thân thể lâng lâng cả lên…dục vọng lại trổi lên… -…Này lại nữa rồi…em đừng nghịch nữa mà…- Gia Bảo ngượng ngùng,thân dưới nóng ran,kéo lấy bàn tay đang nghịch phá cơ thể mình lên phía trên,đặt ngang eo mình…nghiêng đầu sang nghịch nghịch môi nó,khẻ cắn,mút… -…Anh quên gì rồi hả…?- Nó tựa người sát vào anh,tay đua lên khẻ vuốt lấy má anh… -…Thôi…tha cho anh sáng nay nhé…không thêm nổi nữa đâu…hôm nay anh mệt quá…em muốn anh tàn phế luôn à…- Gia Bảo thêm say đắm sào nụ hôn của mình… -…Em không chịu…- Nó khẻ véo má anh… -…Sao sáng nào cũng giở chứng vậy…hôm nào cũng làm anh trể học…- Gia Bảo cũng đưa tay véo lại mũi nó… -…Nhưng sáng nay đâu có phải đi học…- Nó cuối xuống hôn lên khắp cổ trắng ngần láng mịn của anh… -…Thôi nào…đi tắm thôi…anh đói rồi…- Gia Bảo gở bàn tay đang mân mê khắp cơ thể mình…trèo xuống giường…nhìn gương mặt đang xị xuống của nó…khẻ cười…rồi tiến lại tủ lấy quần áo,vào nhà tắm… -…Em không đói…- Nó cũng trèo xuống giường nhặt lấy chiếc áo sơmi trắng của anh,mặc vào…cũng tiến về phía nhà tắm…Két… Cửa nhà tắm khẻ mở ra,nó nhè nhàng bước vào…Gia Bảo trên người đầy bọt xà phòng…thở dài,nhìn nó… -…Anh đang tắm… -…Em tắm với nhé…- Nó cởi chiếc sơmi,bước lại ôm lấy Gia Bảo đang đứng dưới vòi sen… -…Lại không ngoan nữa rồi…- Gia bảo vuốt đi làn xà phòng trên mặt nói… -…Em giúp anh tắm mà…- Nó lấy đâu ra cái bông tắm,nhẹ nhàng chà khắp người anh… -…Này…để anh tự tắm…em lúc nào cũng phá phách thế chứ…- Nó chạm vào vùng nhạy cảm của anh làm Gia Bảo giật cả mình… -…Anh tự tắm sẽ không sạch đâu…chẵng phải ở nhà chúng ta luôn tắm cùng sao? – Nó tựa người sát vào Gia Bảo nũng nĩu… -…Vậy sao?vậy anh cũng giúp em…- Gia Bảo nói xong lấy chai sữa tắm…xịt lên tay…bôi lên khắp người nó…làm nó buồn mún chết… -…Này…đây không phải của em…em không dùng loại này…cái này là dành cho đàn ông mà…- Nó vội chạy ra xa anh…nhưng lại bị anh dùng 1 lay ôm chặc lấy eo…kéo lại…tiếp tục thoa sữa tắm… -…Thế cả thôi…- Gia bảo mỉm cười,tiếp tục chọc ghẹo nó… -…Tha cho em…buồn chết đi được… -…Đáng đời… -…Em sai rồi…xin anh đấy… -…Không…cho em buồn chết lun… -…Chết anh nè… -…Cay mắt anh… -…Đáng đời… -…Cay… -…Đáng đời… -…Không biết thương hoa tiết ngọc… -…Kệ em… -…Cay… Thế là 2 con người quấn lấy nhau trong nhà tắm mà đùa nghịch cả buổi,mới chịu tắm đàng hoàng,mặc quần áo,bước ra khỏi bãi chiến trường của mình… -…Em đói rồi… -…Khi nãy ai bảo không đói… -…Không biết…anh không đói sao… -…Bây giờ anh không đói nữa…anh muốn ăn thứ khác… -…An gì? -…em…- Noí xong Gia Bảo kéo nó ngã ra giường,trùm khín chăn lại,cái giường lại run lên… -…Em muốn ăn… -…Yên xem nào… -…Bao giờ mới được ăn đây… - Khi nào anh no…- Này,các người đến lúc nào thôi để người khác đợi đây…- Văn Minh thấy 2 đứa nó tươi rói bước xuống cầu thang,liền chọc ghẹo… - Ai mượn các người đợi…-Gia Bảo cũng cười mỉm đáp… -…2 người nói thế mà nghe được à…đây là du lịch tập thể…không phải tuần trăng mật của các cậu đâu…làm cái gì…mà làm kinh thế…- Ngọc Lâm cũng hùa theo “anh yêu” của mình… -…Tôi không quan tâm…- Gia Bảo lạnh lùng đáp… -…Thôi…ăn đi nào…- Nó đói cồn ào,vội ùa vào bàn ăn…thức ăn trên bàn vô cùng hấp dẫn… -…Không rữa tay à…- Gia Bảo kéo tay nó… -…Em rữa rồi… - …Bẩn kinh…- Gia Kỳ lè lưỡi trêu nó… -…Đúng thế…tay đó khi nãy sờ cái gì còn không biết…lại không chịu rữa tay…- Văn Minh nhìn vào Gia Bảo nháy mắt,rồi nhìn vào nó trêu… -…Đã bảo là rữa rồi…xem này…- Nó giơ tay ra trước bàn ăn làm mọi người buồn cười… -…Thôi…ăn đi…đừng trêu cô ấy nữa…- Gia bảo lên tiếng,khẻ tiếng lại ngồi cạnh Vũ Bội,khẻ xoa đầu cô,sắc mặt cô hôm nay có chút không tốt… -…Sao thế…không khoẻ à… -…Em không sao…-Vũ Bội cảm thấy gì đó khó chịu,anh trai cô từ hôm qua luôn ở bên nó,cô bị cảm lạnh,anh cũng không quan tâm,chỉ lo tìm nó,cô thấy mình ngày càng thua nó… -…Không sao…sao ăn ít thế… -…Thật ra hơi nhức đầu… -.
35 Cả ngày hôm đó Gia Bảo ở suốt trong phòng chăm sóc cho Vũ Bội,nó thì cũng tức giận ở trong phòng không thèm ra ngoài,mặc dù nhiều lúc Gia Kỳ điện thoại qua tìm nó,nhưng noá bảo không khoẻ không muốn đi đâu…Đến tối mọi người cùng ngồi vào bàn ăn,nó mới loay hoay xuống,hôm nay mọi người tổ chức bữa cơm lớn và có cả bánh kem,vì hôm nay là sinh nhật của Gia Bảo,mọi người muốn tổ chức lớn cho anh,nhưng anh bảo…anh không thích tiệc tùng,chỉ muốn mọi người cùng cắt bánh kem trò chuyện…Lúc này Vũ Bội cũng đã ngồi cạnh anh… - Này cậu xuống rồi à,thật là “tiểu thư chậm chạp” mà,Gia Bảo đã cắt bánh kem rồi… - Thế sao? – Nó nhếch mép cười,thì ra bữa tiệc đã tàn,đối với Gia Bảo,thì ra nó chả là gì… - Này ngồi lại đây,mọi người đang tổ chức trò chơi đấy… - Trò gì thế? - “ thử thách hay nói thật “ - Chán phèo… - Gìơ cậu có chơi không? - Chơi thì chơi…- Nó ngồi xuống cạnh Gia Kỳ,đối diện là Vũ Bội và Gia Bảo…và bắt đầu cuộc chơi…nó quay trước…cái chai bia cứ xoay xoay thế nào không biết lại chỉ về phía …Gia Bảo…nó nhếch mép cười…xem anh ứng phó với em thế nào… -…Gia Bảo,em muốn hỏi anh 1 điều…anh sẽ nói thật chứ… - Hỏi đi… - Trong lòng anh,người con gái nào…người người con gái anh yêu….
36 CHAP 32: ANH KHÔNG MUỐN MẤT EM…HAY LÀ CÔ TA… Chiếc trực thăng đáp ngay xuống sân bệnh viện của Shine,toàn bộ bác sĩ đều tập hợp ra,nó dươc đặt trên 1 cái xe đẩy đưa vào trong,trên suốt đoạn đường,Gia Kỳ luôn nắm lấy tay nó…luôn gọi to tên nó… Gia Kỳ nắm tay nó thật chặc,liên tục gào to,nó có thể cảm thấy nước mắt anh chảy xuống không ngừng trên tay nó…1 không thể ngở rằng 1 người coi 1 giọt nước mắt quý hơn cả kim cương…mà lại vì nó khóc thảm thương…không ngừng gào thét…như 1 người điên loạn… -…Gia Kỳ thiếu gia…xin thiếu gia chờ ở ngoài… -…các ông phải cứu sống cô ấy…nếu không…tất cả các người đừng mong sống sót với tôi…gia đình các người…bệnh viện này…sẽ nổ tung với tôi…- Gia Kỳ không ngừng gây náo loạn,cậu không biết làm gì,bản thân như phát điên,cậu lo sợ đến mức không thể thở được…nếu nó mà có chuyện gì…anh cũng không mong sống nữa… - Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức…xin thiếu gia bình tĩnh…nếu không sẽ gây ảnh hưởng đến cuộc phẩu thuật…- Bác sĩ thật không thể chịu nổi sự điên cuồng của cậu ấm này… Sau khi nghe bác sĩ nói vậy,Gia Kỳ cũng kìm nén tâm trạng,cố ngồi xuống bên chiếc ghế,cậu không muốn mình ồn ào ảnh hưởng đến nó…nổi sợ hải trào dâng trong cậu…2 tay nắm vào nhau…không ngừng run rẩy…cậu úp mặt vào đôi tay nắm chặc…cố giữ lấy hơi ấm của bàn tay nó để lại trên tay cậu…nước mắt không hiểu tại sao lại trào ra… -…Đừng bỏ rơi anh…không có em…anh không muốn sống nữa… Và thế là nó ở trong phòng phẩu thuật suốt 2 tiếng đồng hồ vẫn chưa ra…Gia Kỳ sốt ruột vô cùng…cậu sắp thở không nổi rồi…Đột nhiên nghe tiếng chân chạy vào…Là Vũ Bội,Gia Bảo,Ngọc Lâm và Văn Minh…Gia Bảo như phát điên…chạy như điên đến,túm lấy cổ áo Gia Kỳ đứng dậy,gào lên… -…Cô ấy đâu…cô ấy sao rồi…Thuần…cô ấy đâu…- Gia Bảo tưởng chừng thế giới sụp đổ dưới chân…không nhìn thấy nó…cánh cữa phòng phẩu thuật đóng chặc…chỉ thấy Gia Kỳ ngồi khóc lóc 1 trên băng ghế… -…Anh im đi…anh có tư cách gì nhắc đến tên cô ấy…anh xem…cô ấy bị anh hại thành thế nào rồi…anh muốn nhìn thấy cô ấy chết mấy vừa lòng sao…- Gia Kỳ như phát điên,túm lấy cổ áo Gia Bảo đấm 1 cú làm anh ngã ra đất,rồi cuối xuống đấm thêm mấy cú vào mặt anh…nhưng đã bị Văn Minh ngăn lại… -…Thôi đi…anh em các người sao vậy…đây là bệnh viện…lo cho Thuần Thuần trước đã… -…Anh nghĩ tôi không phát điên được sao…Thuần Thuần…cô ấy bị anh ta hại chết rồi…tôi phải giết anh ta…- Gia Kỳ trước mắt chỉ có ngọn lửa bùng cháy,ánh mắt sắc như dao muốn đâm chết người trước mắt,đôi mắt màu hổ phách như rực cháy…bất kì ai hại đến nó…dù là cha mẹ,người thân…bất cứ ai…đều phải chết… -…Chết…cậu nói sao…Thuần…cô ấy chết rồi sao…- Gia Bảo tưởng chừng như ngừng thở…không thể thế…nếu nó chết…anh cũng muốn lao đầu mà chết cho xong… -…Chưa…như sắp rồi…cô ấy ở trong đó…- Gia Kỳ giờ cười lên như kẻ điên dại,cậu như sắp thành kẻ loạn trí mất rồi… - Mày căm đi…tao cấm mày trù ẻo cô ấy…cô ấy sẽ không chết…sẽ không thể nào chết…- Gia bảo như kẻ điên…chỉ cần nghe từ chết…tim anh như nát tan…anh lao vào đấm cho Gia Kỳ 1 cú…cậu ngã vào tường…cơn phẩn nộ nổi lên…cũng đấm lại Gia Bảo…2 người cứ thế đấm qua lại lẫn nhau… - Chính anh đã hại cô ấy…anh còn tư cách trách tôi sao… - Mày im đi…cô ấy là vợ tao…còn mày,lấy quyền gì xen vào chuyên của bọn tao… - Tôi lấy quyền gì sao…quyền của 1 người….
37 CHAP 33: EM…LÀ HOÀN HẢO NHẤT…Suốt nữa tháng trời,nó nằm bệnh viện ngày nào Gia Bảo và Gia Kỳ cũng đến thăm nó,chỉ cần Gia bảo đi khỏi,không cần nhìn cũng biết người tiếp theo bước vào là Gia Kỳ,ngàynào họ cũng chăm sóc nó như đứa trẻ 3 tuổi,ăn cũng phải đút,đi đâu cũng phải dìu…Đặc biệt là Gia Bảo,tắm anh cũng giúp nó tắm,mặc quần áo,sáy tóc,chải đầu,tối thì trèo lên giương bệnh nằm chung,ôm nó ngủ,chăm sóc nó từng chút,cử động 1 cái là hỏi…em có sao không?không khoẻ ở đâu à?em muốn đi đâu?muốn đi vệ sình à?cần anh giúp gì không…mọi thứ…anh đều làm tất,trông anh cứ như là mẹ nó vậy….
38 CHAP 34: VÌ TÌNH YÊU…LÀ ÍCH KỈHôm nay là ngày cuối cùng nó ở lại trong bệnh viện…nên nó đi vòng vòng…bệnh viện…dạo 1 chút…trong lúc chờ Gia Bảo mang quần áo cho nó thay…và về nhà…Nhưng khi đi ngang 1 phòng bệnh nó nhìn thấy Gia Kỳ đang bước vào đó…nó tò mò…đưa mắt vào khe hở lén nhìn…bên trong là 1 cô gái mặc áo bệnh nhân nằm trên giường…mắt nhắm nghiền…còn phải truyền ôxi và vào nước để duy trì sự sống…bên cạnh là 1 cô gái mặc chiếc váy màu lam nhạt ngồi cạnh,nắm lấy tay cô gái kia…Gia Kỳ bước vào…cũng nhìn 2 cô gái trước mắt bằng ánh mắt xót xa… - Em vẫn thường đến chăm sóc cô ấy…?- Gia Kỳ bước vào ngồi cạnh bên giường cô gái,khẻ nắm lấy tay cô gái đang chìm trong 1 giấc mơ vĩnh hằng…không muốn tĩnh lại… - Nhã Văn là người bạn tốt nhất của em…không có cậu ấy…em thật sự không còn người bạn nào cả…cô ấy là người duy nhất hiểu em…thực sự nhớ đến sự tồn tại của em…việc em có thể làm là tâm sự với cậu ấy…những người luôn là trung tâm của vũ trụ,luôn toả sáng,thu hút chú ý ở mọi nơi…như anh và…chị ấy…không hiểu đâu… - Vũ Bội…em vẫn hận anh đúng không…đã cướp đi người bạn thân nhất của em…và tình yêu của em… - Không phải lỗi của anh Gia Kỳ…trận hoả hoạn đó…là tai nạn…còn cô ấy cứu anh…là cô ấy tình nguyện…cô ấy quá yêu anh…còn về Tử Khiêm…dù em gái không nằm đây…anh ấy cũng không yêu em…anh ấy chỉ yêu 1 hình bóng vô hình nào đó…1 mỹ nhân ngư…không biết có tồn tại hay không,hay chỉ do giấc mơ ảo mọng nào đó của anh ấy vẽ nên…anh ấy phát điên vì hình bóng ấy…không ngừng kiếm tìm…mà không biết bản thân tìm kiếm cái gì… - Anh thật sự hối tiếc về điều đó… - Nếu vậy …anh có thể ban phát cho cậu ấy chút tình yêu của anh được không…là tình yêu thật sự…không phải thương hại…hay có lỗi… - Em biết rõ anh không thể…trái tim anh không còn chổ trống nào khác…dù là 1 khe hở…ánh mắt cũng không thể nhìn vào hướng khác…ngoài cô ấy…trước mắt…với anh…chỉ có sự tồn tại của người đó…chỉ vì hơi thở của cô ấy…anh mới có thể sống…vì có thể cùng tồn tại với người đó hay cùng hít thở 1 bầu không khí,thậm chí là vì trên thế giới này vẫn còn dấu tích của người đó,những thứ chứng minh cô ấy từng tồn tại,từng đi qua nơi đây…là lý do để anh tồn tại…từ khi gặp người đó…trước kia…bây giờ…mãi mãi…cho đến khi anh không còn tồn tại…biến đổi thành hình dạng nào…dù chỉ là 1 hạt cát…anh cũng chỉ yêu có cô ấy…1 mình cô ấy mà thôi…cô ấy là tất cả của anh…mạng sống…chúa trời…hơi thở của anh…chỉ cần 1 nụ cười của cô ấy…anh sẽ làm tất cả…đánh đổi mọi thứ…thậm chí lừa dối hay…tổn thương bất cứ ai cũng được… - Anh yêu chị ta đến mức đó rồi…anh bị chị ta mê hoặc đến mức đó sao…anh yêu chị ta đến phát điên rồi…dù 1 chút tình yêu nhỏ nhoi…anh cũng không cho Nhã Văn được sao…cô ấy là vị hôn thê của anh mà…cô ấy quá yêu anh…1 người vì anh mà nằm đây vĩnh viễn…anh vẫn nhẫn tâm…cho chị ta mọi thứ…toàn bộ thế giới của anh…tất cả trái tim mình… - Em không hiểu rồi…tình yêu không phải thứ đầu óc có thể điều khiển…dù trước đây không có Thuần Thuần…anh cũng không thể yêu Nhã Văn…từ trước anh chỉ xem cậu ấy là người bạn thân…thậm chí chưa từng xem cô ấy là con gái…chỉ như là anh em trai thôi…bây giờ có Thuần Thuần…anh càng không thể… -…Anh đừng như thế…anh tỉnh ngộ đi…cậu ấy…Nhã Văn…quá đáng thương… -…Vủ Bội…Nhã Văn…anh xin lỗi…-Gia Kỳ nói xong,bước ra khỏi cửa,nó nhanh chóng núp vào,để anh không nhìn thấy nó…nhưng nó va phải 1 người…làm nó giật cả mình,xuýt hét lên,nhưng người đó kéo nó lại,nhấn vào tường,lấy tay bịt miệng nó lại…thì ra là Văn Minh…hoá ra là anh cũng đứng nấp ở đây nghe lén với nó…Cô gái đó là sao…tại sao Văn Minh cũng quan tâm như thế…Ngọc Lâm có biết không nhỉ…nghỉ thế nó càng tò mò…- Cậu rất tò mò phải không…?- Văn Minh như nhìn thấu tim gan nó,kéo nó lại 1 hành lang khuất người,2 người tựa vào bức tường đối diện nhau,nói chuyện…nhưng đầu vẫn cuồi xuống…không thèm nhìn vào nhau… - Cậu thật rất giỏi nắm bắt tâm lý của người khác.
39 CHAP 35: TÔI SẼ KHÔNG BAO GIỜ THA CHO EM…(Cảnh báo có cảnh 18+ nhé các bạn)- Gia Bảo này,anh đem vướt hết đống quần áo này cho em đi…- Nó chỉ vào 2 tủ đồ mới tinh đầy hàng hiệu,có những bộ nó chưa mặt qua bao giờ,cũng có những mẫu thiết kế chưa có trên thị trường hay những thứ được thiết kế riêng… - Sao thế?nhiều quần áo thế này,vứt hết sao?- Gia bảo ngạt nhiên nhìn nó ngồi trước bàn trang điiểm,nó mặt 1 chiếc áo thun màu đen không tay cổ lọ ôm sát người ngắn cũn hở cả rốn,1 chiếc váy da màu đen ngắn cũng cỡn kết hợp với vớ da cũng đen nốt,kết hợp với đôi cao cổ hầm hố với gót ưòi mấy centimet,mái tóc vàng nâu uốn xoan tít,trên mặt trang điểm rất đậm,phần đuôi mắt tô đen vẻ dài trong rất sắc xảo…gương mặt lạnh tanh đang tô son môi,trông nó càng lúc càng đáng sợ… - Quần áo đó,toàn hở ngực…em thế này…mặc được sao?- Nó nói mà vẩn nhìn vào gương,tay vẩn đánh đánh phếch phếch… - Được thôi…em định đi đâu sao? - Em định đi shopping,anh xem…trước giờ qun62 áo em mặt đều hở ngực…bây giờ quảng hết…lấy gì để mặc…- Nó vừa nói vừa đeo đôi bông tai to,kiểu cách…trông nó bây giờ đúng chất của 1 tiểu thư…xấu tính… - Anh đưa em đi nhá… - Được thôi… Thế là nó và Gia Bảo đi shopping mua quần áo,tâm trạng nó bây giờ ngày càng tệ,nó luôn thích quần áo hở hang,cứ thấy những mẫu áo chẻ sâu là nó hào hứng thử ngay,nhưng rồi sực nhớ lại vết sẹo,nó càng buồn bực và tủi thân…thế là nó không cần lựa nữa…lấy tất cả các mẫu áo kín cổ…cần mấy chiếc xe hơi cũng không chở về hết… - Em cần đi đâu nữa không…mệt chưa…hay anh đưa em về…hay là…muốn đi ăn hay đi chơi…anh chở em đi nhá…?- Gia Bảo ngày lúc 1 cưng chiều,từ ngày về nhà…ngoài giờ học…lúc nào Gia Bảo cũng ở trong phòng nó,chăm sóc,chơi với nó,đi đâu cũng đưa nó theo,nó muốn gì anh cũng cưng chiều…suốt ngày toàn bày ra đủ trò cho nó vui…đưa đi biển,đi khinh khí cầu,bao cả khu vui chơi,dẫn nó đi chơi,đốt pháo hoa,tổ chức tiệc…việc gì cũng làm,mỗi ngày cuộc sống nó là 1 bất ngờ…chăm sóc nó như 1 đứa trẻ…ở nhà,ở trường…lúc nào cũng lo cho nó,không rời khỏi nó 1 bước.
40 CHAP 36: TÔI KHÔNG GIỐNG NHƯ CẬU- Thiếu gia đâu? - Thưa thiếu phu nhân,thiếu gia và tiểu thư đi học trước rồi ạ… - Không sao…- Nó buồn xị mặt xuống,vào phòng sách túi,tự lái xe đến trường,đã 1 tuần kể từ ngày Gia Bảo phát hiện ra chuyện của nó và Gia Kỳ,anh đột nhiên như thay đổi 180 độ,ban ngày thì anh lạnh như băng,không thèm nhìn tới mặt nó rồi tìm đủ cách hành hạ nó,ban đêm thì như 1 kẻ điên loạn,ra sức dày vò nó với những thói quen làm tình vô cùng biến thái…thật như anh nói,nó bây giờ sống không bằng chết,không biết nên tâm sự với ai…từ ngày hôm đó nó cũng báo cho Gia Kỳ biết…cậu luôn tìm cách tìm gặp nó,nhưng nó sợ hãi trốn tránh cậu…khiến cậu càng lo sợ và phát điên lên…- Gia Bảo…em…- Nó lại đứng trước bàn Gia Bảo,nắm lấy tay anh lay lay…nhưng anh không nói gì… - Chị Về bàn ngôì đi…vào học rồi…- Vũ Bội khó chịu khi nó cứ lôi thôi mãi… - Việc gì đến cô…- Nó nạt lại,cô ta bây giờ được thế còn dám lớn tiếng với nó nữa chứ… - Cô im đi…biến về chổ ngồi đi… - Gia Bảo… - ĐI…- Gia Bảo lớn tiếng với nó nhìn nó lặng lẻ bước về chổ ngồi nhưng lòng anh đau đớn,anh muốn chứng tỏ cho nó thấy nó phải sợ anh,phải nghe lời anh,là sở hữu của anh,không có quyền rời xa anh,hay nhìn sang hướng khác…- Em không sao chứ…?- Gia Kỳ lo lắng nắm lấy tay nó hỏi,nhưng nó vội rụt lại… - Em không sao,em cảm thấy buồn ngủ…em tìm nơi nào nghỉ ngơi đây…- Nó đứng dậy cầm túi sách,chạy ra khỏi lớp… - Thuần…- Gia Kỳ gọi với theo nó,cậu vô cùng lo lắng nhưng không dám đuổi theo,Gia Bảo ớ đây,nếu cậu càng làm thế…nó càng thêm khổ sở…bây giờ cậu chỉ muốn trôm đi nó từ tay anh trai mình,mang nó đi thật xa,đến nơi chỉ có 2 người,để anh ngày ngày bảo vệ nó,yêu thương nó,không cho nó buồn đau nữa,không đễ nó rơi dù chỉ 1 giọt nước mắt…như thế đã quá đủ… Trong lúc đó,Gia Bảo nhếch mép lên,tay nắm chặc nhìn nó chạy ra cữa,trong lòng anh đau như có ai đó xác muối vào tim,đau rát vô cùng,anh lo lắng,xót xa…nhưng cũng căm giận,anh cũng không biết mình nên làm gì…chỉ là anh biết mình đang sợ hải và rối bời…anh sợ nếu anh bỏ qua chuyện này,sẽ có 1 ngày Gia Kỳ sẽ cướp đi nó từ tay anh…nhưng nếu anh cứ nhẫn tâm như thế…anh lo sợ 1 ngày nó bị anh dồn đến mức sẽ chạy trốn…hay anh vô tình làm tổn thương nó…đến mức không cứu giãng được…anh lo sợ…1 ngày sẽ mất nó…anh sắp không chịu nổi nữa rồi…Nó chạy như bay như muốn che đi những dòng nư8ớc mặt chực trào ra…những uất ức đau đớn mà nó phải chịu đựng suốt 1 tuần nay…cuộc sống của nó không phải là cuộc sông của 1 con gnười mà là của 1 con búp bê…mà mặc sức anh lăng nhục,giày vò…1 con búp bê không có cảm xúc…không được phản kháng…không được nói…cũng không được khóc…nó nghỉ mình ngạt thở sắp chết…Nó chạy vào phòng học nhạc…nó ném cái túi sách xuống đất,nó vội đóng cửa lại,nó chỉ muốn ở trong đó mà khóc,mà gào thét cho nhẹ nhõm trong lòng…vì nó làm sai…nó phải chịu trừng phạt…nó không có quyền trách khứ,oán giận bất cứ ai…Như lúc nó đóng cữa lại,thì 1 cánh tay vội chặn ngang cửa,bước vào phòng học nhạc,túm lấy vai nó thật chặc đau nhói…nhấn nó vào tường…hôn điên loạn vào môi nó…chiếc lưỡi linh hoạt như chiếm lấy miệng nó,bá đạo mà cuồng dạ,như 1 con thú đói khác,nó như sắp ngạt thở không ngừng giãy dụa,nhưng đôi môi đó không buông tha nó,người đó cứ thế bá đạo hôn nó,cuồng dã và rất lâu,đầu óc nó như mê muội vì đôi môi ngọt ngào và cũng vì nó sắp thiếu oxi mà chết…đến lúc môi nó đau rát như sắp xưng tấy lên…mới buông tha môi nó…nhìn vào mặt nó…1 ánh mắt chiếm hữu mà tàn bảo,sắc nhọn đâm vào tim nó… - Bỏ trốn sao?tôi nói rồi…tôi không cho em quay lưng lại với tôi…có nghe rõ chưa… - Gia Bảo…em …sợ… - Em sợ tôi sao…hừ…nếu vậy thì đừng rời xa tôi…đừng làm tôi nổi cáu…vì khi em không ở cạnh tôi…tôi không biết mình sẽ làm ra những chuyện gì nữa…- Gia Bảo ghì chặc tay nó…1 tay nâng cằm nó lên,bá đạo ép nó nhìn thẳng vào mặt anh… - Gia Bảo…em sai rồi…anh đừng như thế có được không…- Nó sợ hãi,nước mắt trào ra không ngừng…Gia Bảo trong mắt thoáng chút bi thương mà xót xa,đau đớn…cuối xuống hôn lên những giọt nước mắt ấy… - Khóc sao…tôi làm em khóc sao…còn ở cạnh người đó…em luôn cười…em ghét tôi đến thế sao…- Gia Bảo tức giận,bóp chặc miệng nó… - Đau…không phải vậy đâu…Gia Bảo…- Nó khó chịu,ngạt thở,không ngừng giãy dụa…Gia Bảo tựa sát vào,ôm nó chặc vào lòng,nó đau như anh sắp làm gãy đôi người nó… - Nói đi…nói rằng em là của tôi…tôi sẽ tha cho em…- Gia bảo tức giận,giọng đầy uy quyền ra lệnh,bản thân nó thực sự không hiểu,tại sao lúc nào cũng bắt nó nói câu đó…suốt 1 tuần nay…mỗi lần ở cạnh nhau anh đều bá đạo bắt nó gào lên câu đó…đêm nào cũng thế.