1 Ọt…ọt…ọt
-Hix…mày đừng làm phiền tao nữa mà!
Lâm Thinh Thinh đau khổ nghe cái bụng nỉ non về cơn đói , mồ hôi rỉ ướt khuôn mặt trấn ngần, khuôn mặt thanh tú, đôi mắt như những ánh sao nhỏ trên trời bị mây mù che mờ do…cơn đói.
2 -Này hai bím, cô ngậm miệng lại được không ?
Lâm Thinh Thinh bất giác giật mình và nhận ra môi , miệng mình khô khốc vì từ nãy giờ cứ mắt chữ A mồm chữ O trước những thứ trước mắt mà cô chưa từng được thấy hoặc chỉ thỉnh thoảng thấy trên tivi hay những đoạn quảng cáo ngoài quảng trường thành phố
-Phòng này của cô.
3 Lâm Thinh Thinh tròn vo đôi mắt , vùng tay ra khỏi bàn tay to lớn của anh :
-Tôi không thích.
-Cô không thích nhưng nếu tôi muốn cô cũng phải làm.
4 Vương Chấn Phong hỏi, nhưng Lâm Thinh Thinh chẳng còn thời gian để đứng đó phân trần, cô đẩy anh ra định chạy tiếp thì anh nắm bím tóc cô giật lại đau điếng
-Á.
5 Đã trễ lắm rồi, nằm trên giường lăn qua lăn lại Lâm Thinh Thinh vẫn không sao ngủ được, bao suy nghĩ bộn bề đang đè nặng.
Không biết hiện giờ cha cô ra sao, ở đâu, không biết kiếm đâu ra tiền trả nợ cho Vương Chấn Phong , không biết con đường học vấn của bản thân sẽ tới đâu, nếu bây giờ nghỉ học thì bao ước mơ lâu nay cũng tan biến.
6 -Buông tôi ra.
Vương Chấn Phong phủ chăn trùm lên cả người anh và cô. Đang hoang mang không biết làm thế nào, cô bắt gặp ánh mắt tinh nghịch đang nhìn mình chăm chú
Một tay nâng cằm Lâm Thinh Thinh lên, tay kia choàng qua eo cô, giam cô trong lòng anh.
7
Lâm Thinh Thinh thở phào, cô nghĩ chắc Vương Chấn Phong nhớ ra là cô không biết đường nên nhờ cô gái này dẫn đường. Cô ta đi trước , Lâm Thinh Thinh đi theo.
8
Ăn uống no say , Vương Chấn Phong lại lôi cô lên sân thượng trường mặc sự phản kháng quyết liệt của Lâm Thinh Thinh.
Tới nơi Vương Chấn Phong chọn một góc tường có bóng mát và cứ ngồi ở đó, Lâm Thinh Thinh cũng ngồi xuống, trên này rất yên tĩnh, không có bất cứ một tạp âm nào.
9 Buổi chiều tan học, ngồi trên xe thỉnh thoảng cô quay sang nhìn Vương Chấn Phong vài giây , Lâm Thinh Thinh thấy xung quanh con người này có quá nhiều bí mật và quá cô đơn thì phải, ngoài Tịnh Mỹ, Hồ Tử Phóng , Lâm Tuấn Ngạc cô chưa thấy anh tiếp xúc với ai khác.
10
-Vương …vương thiếu, không cần tôi không cần anh chịu trách nhiệm gì hết.
Vương Chấn Phong cười tà mị
-Nếu không chịu trách nhiệm, một trong hai ta sẽ bị bắt bỏ tù mất.
11
Lâm Thinh Thinh đành đọc chung quyển sách của anh ta. Đó là một câu truyện kinh dị như ngẫm nghĩ lại có một ý nghĩa sâu xa.
Nội dung quyển sách là mộtbức ảnh cưới ma một tập tục lâu đời cổ xưa, truyền thuyết nói rằng cặp tình nhân nào tới nơi đã chụp ảnh cưới ma chụp một bức ảnh, ai trong ảnh nhắm mắt và nhất định sẽ có người sẽ nhắm mắt sẽ chết trước người mở mắt chết sau.
12
Câu nói vừa đậm chất ra lệnh, vừa như lời van nài khiến Lâm Thinh Thinh chẳng hiểu gì. Con người kỳ lạ này có biết bản thân đang nói gì làm gì không?
May sao ngay lúc ấy người phục vụ mang thức ăn đến anh ta mới ngồi xuống ngay ngắn trở lại
Suốt bữa ăn hai người nói với nhau những câu bâng quơ.
13 Giờ nghỉ trưa Lâm Thinh Thinh nhận được tin nhắn.
“Tới phòng hội trưởng. Cho em năm phút. ”
Cô nhìn tin nhắn ngang ngược, không khỏi thắc mắc.
“Phòng hội trưởng? Hội trưởng hội học sinh à?”
Suy nghĩ rồi cô lắc lắc đầu.
14 -Chấn Phong, mấy ngày nay không thấy anh đâu thì ra ở cùng con hầu này làm chuyện điên khùng.
Lâm Thinh Thinh nhìn Tịnh Mỹ nhưng không nói gì. Bọn nhà giàu ăn nói cũng thật khó nghe.
15 -Phải có việc gì mới tìm con được hay sao?
-Nếu là việc kêu cháu dọn về nhà thì bà không cần nói nữa.
Bà nội Vương tức giận đập bàn. Lâm Thinh Thinh giật bắn mình.
16 Anh lấy tay bịt ngang miệng cô ta
-Tịnh Mỹ, đừng làm loạn.
-Chấn Phong, anh quên lời hứa của chúng ta rồi sao?
Vương Chấn Phong sững lại vài giây rồi anh bỏ tay ra, Tịnh Mỹ rướn người hôn lên môi anh.
17 Lâm Thinh Thinh hét lên , bóng đen đưa tay bật công tắc. Trước mặt Lâm Thinh Thinh, Vương Chấn Phong dùng ánh mắt nghiêm khắc chưa từng có gằn giọng.
-Ai cho phép em tự ý bỏ đi.
18 Tịnh Mỹ giật lấy quyển sách từ tay người kia, cô ta gắt gỏng
-Anh cũng không được tích sự. Nếu không muốn phải đính hôn với tôi thì lo mà diễn tốt vai trò của anh đi.
19 Lâm Thinh Thinh càng vùng vẫy tên con trai càng mạnh tay hơn, hắn kéo mạnh cổ áo cô, Lâm Thinh Thinh cảm giác bờ vai đau điếng. Tưởng như sắp bị lột trần thì cửa nhà vệ sinh bật mở.
20 Người này cũng thật hào phóng. Lâm Thinh Thinh thầm nghĩ, cô lắc đầu.
-Không thích hợp cuối cùng cũng là không thích hợp. Dù sao cũng cám ơn anh. Rất vui được làm bạn với anh.