21 “Ôi gió to quá, lại mưa rồi, mau rút quần áo thôi!” Tôn Diễm hét rống lên như bị lên con. Trên chiếc xô pha ở phòng khách, cô đang ngồi chễm chệ với đôi chân trần, còn ôm khư khư nửa quả dưa hấu, vừa nhìn hai người họ cãi nhau vừa cầm thì xúc dưa hấu, ăn tóp tép.
22 Hôm nay, Quách Thiển Thiển cũng xin nghỉ một ngày, một mình đi dạo phố. Không biết hôm qua có nhắc đến “Tào tháo” không mà hôm nay, lúc cô bước vào một cửa hàng điện thoại đã nhìn thấy “Tào tháo” Vương Chuẩn đang xem một mẫu điện thoại, còn người bên cạnh cô ta lại không phải là Phương Thạch.
23 Nếu nói rằng con gái có khả năng nhạy cảm bẩm sinh thì sự nhạy cảm của Lâm Thâm Thâm tuyệt đối mạnh hơn bất cứ người con gái bình thường nào. Khả năng bẩm sinh đã vậy, cộng thêm cảm giác thiếu an toàn sau này và trong những năm dài sống nơi đất khách quê người, nên bây giờ, cô là một người cực kỳ nhạy cảm.
24 “Chuyện ngoài ý muốn”, trong từ điển của Sử Khải, không bao giờ anh nghĩ mình phải để ý đến “đại danh từ” này, nó giống như tình yêu giữa anh và Vương Chuẩn vậy.
25 Người có nốt ruồi đen ở cuối lông mày là người hay khóc, thế nên Tôn Diễm dứt khoát đi đốt nó. Duyên số do trời định, nên cô đã sục sạo tìm kiếm trên mạng cũng như hỏi tất cả những “thầy bói” trên mạng.
26 Có lúc, một ngày nào đó chọn cách ra đi không phải vì cô đơn, mà chỉ vì nghe theo nhịp đập của trái tim. Có lúc, ý nghĩa của sự trưởng thành không chỉ thể hiện ở độ tuổi, mà còn là sự chính chắn trong suy nghĩ và trong tâm hồn.
27 Trong tiệm cà phê có điều hoà nhiệt độ nên Tôn Diễm thường mặc áo cộc tay, hơn nữa bây giờ thời tiết bắt đầu nóng lên mặc áo cộc tay cũng rất thích hợp.
28 Từ bệnh viện bước ra, ánh mặt trời từ vàng rực đến nhuộm đỏ như máu, rồi đến khi cả thành phố lấp lánh ánh đèn, Cố Trạch Nặc vẫn lái xe đến khi hết sạch xăng mới dừng lại.
29 Bầu trời tối đen, ánh sáng màu vàng nhạt của ngọn đèn đường khiến cho người ta có cảm giác yên tĩnh kỳ lạ. Quách Thiển Thiển nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài xe, bỗng lên tiếng hỏi: “Chúng ta không về chung cư à?” Cố Trạch Nặc từ lúc lên xe vẫn luôn trầm mặc, lạnh lùng, may mà Quách Thiển Thiển đã quen với điều đó.
30 Giữa màu hè nóng nực, Lâm Thâm Thâm chạy về nhà nhanh như cơn gió, lúc bước vào phòng, cô cố ý giơ cao cái túi nilon để mẹ chồng có thể nhìn thấy. Trong túi có mấy hộp xanh xanh đỏ đỏ, nào là bao cao su Durex, Jissbon, Okamoto, Nox, thế nên mới đựng đầy một túi to như thế chứ!
Bà Trần Thục Dung đúng là nhìn chăm chú, không nói lời nào, cứ để mặc cô hồng hộc chạy lên tầng, chạy vào phòng ngủ của bọn họ.
31 Trong phòng bệnh sạch sẽ và bài trí đơn giản, bà Trần Thục Dung mệt mỏi tháo đôi kính gọng vàng trên sống mũi xuống, sau đó tiện tay đặt trên chiếc tủ cạnh đầu giường, vài giây sau mới ngẩng đầu lên, miễn cưỡng nở nụ cười và cất tiếng nói làm Quách Thiển Thiển kinh ngạc: “Cháu là Thâm Thâm hay Thiển Thiển?”
“Gì cơ ạ?” Cô hơi ngẩn người, nhưng ngay lập tức lấy lại vẻ bình tĩnh.
32 Khi bên nhau ta cần bao dung, khi yêu nhau ta cần thật lòng, khi vui vẻ ta cần sẻ chia, khi cãi cọ ta cần tâm sự, khi cô đơn ta cần bầu bạn, khi buồn bã ta cần an ủi và khi tức giận ta cần bình tĩnh.
33 Không biết là vì có tật giật mình hay là vì biết rõ sự thực nên Lâm Thâm Thâm luôn nhìn ra những thứ mà người khác muốn che giấu. Trong trường hợp này, cô cảm thấy lớp phấn lót dày trên mặt bà Trần Thục Dung không thể che giấu vẻ mệt mỏi và bệnh tật của bà.
34 “Hu hu!” Cô gái đang nằm trên giường bỗng bật dậy, tỉnh khỏi giấc mơ, khoé mắt vừa dấp dính vừa hơi ngứa, hoá ra trong mơ cũng có thể chảy nước mắt. Ngón tay Quách Thiển Thiển túm chặt ga trải giường, cô bò dậy, đi chân trần ra kéo rèm cửa sổ để ánh nắng chiếu vào tràn ngập căn phòng.
35 Cố Trạch Nặc đang nằm co như một con tôm ở trên giường. Không biết hôm nay ăn nhầm thứ gì mà bụng đau dữ dội, anh cố gắng kiềm chế để không lăn lộn trên giường như một đứa trẻ, càng không muốn Lâm Thâm Thâm ở bên cạnh phát hiện ra sự mềm yếu của anh, thế nên mới cắn răng chịu đựng đau.
36 Vì ánh nắng gay gắt nên Quách Thiển Thiển đứng dưới cầu thang khu chung cư rất lâu, sau đó bước chậm chạp quanh vườn hoa của chung cư. Vườn hoa rất bé, dù cô đi bao nhiêu vòng thì cũng chỉ có từng ấy viên gạch mà thôi, rồi cô đi ra khỏi chung cư, lang thang trên phố.
37 Còn lúc này, khi Lâm Thâm Thâm vội vã đến sân bóng rổ, thấy Đường Minh Hồng đang chơi bóng rổ một mình, ném hết quả này tới quả khác vào rổ. Dù chỉ có một mình nhưng anh chơi rất nghiêm túc, hơi nóng anh thở ra như màn sương mỏng bao xung quanh khiến cho Lâm Thâm Thâm không thể nhìn rõ gương mặt anh lúc này.
38 Trong cuộc đời, mỗi người cần điên khùng một lần, cho dù là vì người nào đó, vì một cuộc tình nào đó, vì một chuyến đi nào đó hoặc vì một giấc mơ nào đó.
39 Chậm rãi mở cánh cửa tủ quần áo, một mùi hương quen thuộc ập vào mũi, nhìn bộ quần áo đẹp đẽ mà mình từng mặc mà khẽ thở dài. Nhẹ nhàng vuốt ve chúng, cô tin rằng tất cả phụ nữ đều tham lam trước vẻ đẹp của những bộ trang phục, nhưng lại chẳng lấy bộ nào, dù sao sau này cô cũng không mặc đến chúng.
40 Hôm đó, lúc Đường Minh Hồng về nhà, đang bước trên cầu thang thì bị trượt chân ngã, mặc dù không nghiêm trọng nhưng cẳng chân lại có một vết xước dài, trông rất đáng sợ.