1 Trời dần tối, trong ngôi biệt thự giữa rừng truyền đến những tiếng kêu thảm thiết chói tai. Ban đêm, mây đen che khuất vầng trăng, một khung cảnh thê lương phảng phất hiện ra.
2 Rời khỏi tổ ấm của mình, đứa bé dùng đôi bàn tay nhỏ bé dính đầy bùn đất lau chùi nước mắt trên mặt mình, quật cường cắn chặt môi, cố gắng đi tới. Nó là Tả Tiểu Tà, hôm nay là sinh nhật năm tuổi của nó, cứ ngỡ rằng đây là ngày hạnh phúc mà nó chờ mong nhất trong năm, không ngờ thoáng chốc cả tổ ấm của nó đã bị hủy diệt, cuộc sống vui vẻ của nó đã bị đập nát.
3 Mười năm sau. Ánh nắng tươi sáng, gió mùa hè thổi qua bức màn màu trắng. Con mèo đen nằm trên ban công, hưởng thụ ánh mặt trời ấm áp. Tiếng bước nhân nhẹ nhàng từ căn biệt thự cổ điển truyền đến, cô bé như một yêu tinh nhỏ xoay người mở cửa phòng, hé ra khuôn mặt lanh lợi, đáng yêu tựa như một kiệt tác của thượng đế.
4 Lúc ánh trăng đang sáng rực giữa bầu trời đêm, Phượng Lại Tà mặc bộ đồ tuyết trắng im lặng ngồi trong phòng, đôi chân trần khẽ đong đưa, nó nghe rõ tiếng tim nó đang đập.
5 Tiểu K sau khi theo Phượng Lại vào phòng, liền ngoan thuận đứng ở một bên, đợi Phượng Lại phân phó. Phượng Lại từ tốn cởi quần áo ngoài, làm lộ ra chiếc áo sơ mi trắng bên trong, sau đó thuận tiện ngồi bên giường, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tiểu K.
6 An Bắc học viện. An Bắc học viện là một nơi nổi tiếng trong nước, học sinh ở đây tất cả đều có gia cảnh rất tốt: gia đình thương nhân có, chính trị gia có, nghệ sĩ và những người có quyền lực trong thế giới ngầm cũng có.
7 “Con đến đây!” Cửa quán café Thương Nguyệt bị đẩy ra một cách thô lỗ, Phượng Lại Tà cười hì hì nói to. “Tiểu Tà đến rồi à?” Trong quầy bar, một thiếu niên tuấn tú khoảng chừng mười ba, mười bốn tuổi nhìn thấy Phượng Lại Tà đến thì liền buông ly café đang rửa xuống.
8 Lúc Sóc Ly đến căn hầm, Phượng Lại Tà đã chuẩn bị xong, thuần thục đùa nghịch với những loại vũ khí trên tường, rồi đột ngột lấy cây đao trong tay ném về phía Sóc Li.
9 Đêm, sự yên lặng bao trùm. Phượng Lại Tà mặc áo ngủ màu trắng, nằm trên giường lăn qua lộn lại mãi mà không ngủ được. Không biết phải làm gì, nó mở mắt nhìn đồng hồ báo thức, sờ sờ yết hầu, cảm thấy có chút khát.
10 “Daddy… Daddy, người đang nói cái gì vậy? Con làm sao mà thơm được!” Daddy có phải là ăn quá ít cơm chiều nên đói đến mức xuất hiện ảo giác không? Làm ơn nha, nó không phải là món ăn, mong hắn đừng có coi nó như thịt bò thịt heo gì đó nha.
11 Sáng sớm ngày hôm sau, Phượng Lại đứng bên cửa sổ nhìn Phượng Lại Tà rời khỏi nhà, ngón tay thon dài khẽ mơn trớn hai pho tượng đầu giường. Đó là hai pho tượng hình quái thú xấu xí, một trái một phải ngự ở hai bên đầu giường, tựa như những vị thần bảo hộ.
12 Kim Diện Ngân Diện liếc mắt nhìn nhau, lập tức dốc toàn lực chiến đấu. Tên đàn ông vừa xuất hiện này, hơi thở tản ra so với thiếu niên trước đó hoàn toàn không giống nhau, khí thế mạnh mẽ làm bọn họ không thể không nghiêm túc chiến đấu.
13 Phượng Lại Tà giương khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn Phượng Lại. “Quyết định thế nào?” Phượng Lại hỏi. Hắn muốn chính là đứa nhóc thú vị kia, chứ không phải một thứ đồ chơi tùy ý có thể nhặt được.
14 “Báo cáo, hôm hay có người đến gây sự tại chỗ ở của Sóc Ly, còn đánh Sóc Ngôn bị thương. ” Một lang nhân quỳ gối dưới sảnh, hướng về phía trên báo cáo.
15 Lúc Phượng Lại Tà bị đưa đến một cung điện xa hoa, đôi mắt của nó không khỏi lóe sáng. Tên đàn ông lúc trước nghĩ rằng đã đánh nó bất tỉnh, bây giờ bắt gặp vẻ mặt hưng phấn của nó, trong khoảnh khắc hóa đá.
16 “Anh hai, Tiểu Tà sao tới giờ này vẫn chưa đến?” Sóc Ngôn vừa lau chùi cái ly trong tay, vừa nhìn ngoài cửa, ánh nắng càng lúc càng gay gắt, không phải là cô nhóc đã bị cảm nắng rồi chứ?Sóc Ly nhìn đồng hồ, quả thật đã trễ hơn ngày thường rất nhiều mà vẫn không thấy Phượng Lại Tà.
17 “Đại thúc, lời thoại của người đã cũ kĩ lắm rồi nha, phim ảnh bây giờ đều không dùng lời như vậy nữa. ” Phượng Lại Tà khinh bỉ nhìn kẻ không có tinh thần cách tân đổi mới là Mục Đồ.
18 Lúc Sóc Ngôn nhìn thấy Sóc Ly mang thương tích nghiêm trọng trở về từ cánh cửa dị giới thì trong lòng rất kinh ngạc, vội vàng tiến lên đỡ lấy hắn. “Anh hai, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”“Tên khốn kiếp Mục Đồ lần này chuẩn bị quả nhiên chu đáo, anh không có cách nào mang Tiểu Tà rời khỏi đó.
19 Mục Đồ ngồi trên ngai vàng, nhìn Sóc Ly đang từng bước đi vào trong. Sóc Ly đến đúng giờ đã hẹn, trên tay cầm một cái hộp gấm. Trong mắt Mục Đồ lóe sáng sự chờ mong, vội vàng, hận không được lập tức mang thứ nằm trong cái hộp đó tới ngay trong tay.
20 Phượng Lại chỉ lặng im mà nhìn cô bé đang làm nũng trong lòng mình, đáy mắt lóe ra một tia sáng khó hiểu. Trong lúc đó, một vài con sói gầy yếu đã vào được bên trong cái lồng, nước miếng từ từ nhiễu ra thể hiện sự đói khát, có vẻ như cái chết của đồng bọn hoàn toàn không hề ảnh hưởng tới khẩu vị của bọn chúng.