41 Ăn xong bữa trưa, Vương Duy Duệ lôi kéo Bạch Hy đi dạo quanh đảo nhỏ, thưởng thức cảnh sông nước tuyệt đẹp, lại đi khắp lâm viên [ rừng cây tư nhân], đi dạo mệt mỏi liền đem cần câu tới sông lớn ngoài kia câu cá.
42 Bạch Hy trong lòng âm thầm kinh ngạc, ẩn ẩn có thể biết rõ Diệp Ý Tiêu đang nói chuyện với ai. Từ lần kia, Nghiêm Huyễn Hi không biết nặng nhẹ đắc tội Cung Huyền Nguyệt, hắn cũng chưa từng bước vào Cung gia nửa bước.
43 Đêm trước giáng sinh, mảnh đất hoàng kim ngay giữa trung tâm thành phố kia rốt cục bị Diệp Ý Tiêu thành công đoạt được, nghe nói còn mượn cơ hội này đem đám sâu mọt bên trong Diệp gia đào ra, quang minh chính đại thanh lý gia môn.
44 “Ta cũng không phải vì hắn mà nghĩ ngợi. Chỉ là, bản thân ngồi đây, vui vẻ chiếm đoạt vị hôn phu của người khác, thật giống như hành vi của kẻ thứ ba đáng ghét, cho nên có chút không quen.
45 Bị ép chặt trong ngực Diệp Ý Tiêu, trên lưng truyền đến trận trận đau đớn, cái này lại làm cho Bạch Hy ý thức được Diệp đại tổng tài lúc này đã tức giận đến mức mất tự chủ.
46 Một cái lễ Giáng Sinh mới đầu bạo lực về sau vui vẻ lãng mạn qua đi, Bạch Hy cả người dung quang toả sáng, thần thái sáng láng làm cho tất cả mọi người trong công ty đều chấn động.
47 Việc Nghiêm Huyễn Hi tìm đến, Bạch Hy cũng không nói với Diệp Ý Tiêu, từ tận đáy lòng cảm thấy ân oán giữa hai người nên chấm dứt, không cần lại dây dưa.
48 “Ngươi để ý tới?” Diệp Ý Tiêu rút một tờ khăn giấy cho Bạch Hy lau miệng, gương mặt trầm tĩnh như nước: “Cũng không có gì, chỉ là một ít việc nhỏ. Tô Vân Khởi người này tuy tuổi trẻ nhưng trong công việc cũng có chút thành tích.
49 “Ta có thể ngồi ở đây không?” Tô Vân Khởi thanh âm có vẻ hơi khàn khàn. Nhưng là, vui sướng trong đôi mắt lại không cách nào khống chế, giống như thủy triều ào ạt tràn ra.
50 Bạch Hy kiên nhẫn duy trì việc đeo bám đến tận mấy ngày trước giao thừa, Diệp Ý Tiêu rốt cục bạo phát. Chủ trì tiệc rượu cuối năm của công ty, trên người khó tránh khỏi việc nặng mùi son phấn, vừa về tới nhà, Bạch Hy đã không chút khách khí chặn phía trước, đi vòng quanh Diệp Ý Tiêu hai vòng, sau đó nhíu mày: “Ý Tiêu, làm sao ngươi lại cả người toàn mùi phấn son?”
“Xã giao.
51 Công ty Bạch Hy chuẩn bị nghỉ tết, Vương Duy Duệ liền mở tiệc liên hoan tại khách sạn. Bởi vì cả công ty cũng chỉ có 17~18 người, cộng thêm cuối năm liên hoan chỉ là nội bộ nhân viên, chuẩn bị phòng lớn, gọi 3 bàn là tốt rồi.
52 Lang thang suốt cả ngày, có nước ấm rửa trôi một thân mệt mỏi, đó là bao nhiêu hưởng thụ ah! Bạch Hy lau khô bọt nước trên người, sau đó đối với hình ảnh của mình trong gương cười cười.
53 Chơi trò cưỡi ngựa? Bạch Hy ngây người cả nửa ngày, sau đó đỏ mặt bò dậy, quỳ gối bên người Diệp Ý Tiêu, há mồm ngậm lấy cái kia đã sớm tiến vào trạng thái bừng bừng phấn chấn.
54 Ra khỏi phòng Bạch Hy mới biết, hiện tại, hắn đang ở chính là tổ trạch Diệp gia tại Canada. Cho nên, thời điểm nhìn thấy cha mẹ Diệp Ý Tiêu, một chút chuẩn bị tâm lý cũng không có, chỉ có thể cứng ngắc cười, hướng hai vị hai vị lão nhân gia chào hỏi.
55 Lại là lúc xuân về hoa nở, tiểu trấn sơn dã bốn phía hoa nở thơm ngát, ong mật, hồ điệp nườm nượp lui tới. Thế Ngoại Đào Nguyên trong ngoài đào hoa đua nở, không gian như chìm ngập trong sắc hồng rực rỡ.