21 “Từ lúc nào lại học người ta hâm mộ minh tinh a?” Lúc xuống núi,Diệp Ý Tiêu giống như lơ đãng hỏi.
Bạch Hy thấy y hỏi, ánh mắt liếc qua Nghiêm Huyễn Hi đang đi phía sau, khẽ cười nói: “Đám bằng hữu công nhân của ta rất ưa thích hắn nha, thường đem người ta thành đối tượng giải buồn.
22 Ánh nắng ngày hè chói chang gay gắt, toàn bộ thành phố giống như đều bị nhét trong một cái lò nướng cực đại, các nữ nhân ăn mặc càng ngày càng mát mẻ,vì vậy bên trong phố thị tuy nóng như thiêu lại tăng thêm vài phần sắc thái xinh đẹp.
23 Ngồi xuống chưa được mấy phút, điện thoại trên bàn liền đổ chuông. Bạch Hy một tay di chuột, một tay nhấc điện thoại. Mới nhấc máy, bên kia liền truyền tới một tiếng gào thét chói tai: “Vương Duy Duệ, tên hồ ly tinh này! Dám cùng gia gia của ngươi đoạt nam nhân? Thọ tinh công thắt cổ sợ mệnh trường, chán sống rồi a? Nếu ngươi không buông Cung Huyền Nguyệt ra, ta lập tức tìm người xử ngươi!”
Bạch Hy choáng váng tưởng mình đang mơ, đợi đến khi lấy lại tinh thần, điện thoại đã truyền đến âm thanh treo máy.
24 “Từ giờ khắc này, ngươi nên gọi ta là Tiểu Hy hoặc bảo bối, nếu không vở kịch này không có cảm giác chân thật. ” Trước kia, Bạch Hy cũng đã từng tham gia nhóm kịch, tuy không phải nhân vật chính, nhưng bất quá, mưa dầm thấm lâu, vẫn có kiến thức diễn kịch nghiệp dư.
25 “Ách, hắn ở bên trong. ” Vương Duy Duệ thế nào cũng không nghĩ tới, “Biểu ca” trong miệng Cung Huyền Nguyệt cư nhiên lại là chủ tịch tập đoàn bất động sản lớn nhất nhì trong nước.
26 Sau đó Bạch Hy mới biết được, hắn vẫn chưa tính là bi thảm nhất. Bởi vì Diệp Ý Tiêu vẫn đau lấy hắn, không đuổi cùng giết tận. Nhưng là, cấp trên của hắn, Vương Duy Duệ lại bất đồng.
27 Nghiêm Huyễn Hi! Bạch Hy thoáng cái đã biết rõ chủ nhân thanh âm này là ai. Tâm hắn nháy mắt liền loạn lên, cho đến khi đầu bên kia bất mãn địa lầm bầm: “Ngươi đến cùng có chuyện gì à? Không có chuyện gì ta liền cúp máy.
28 Sau khi dùng xong bữa tối phong phú, Bạch Hy bắt đầu giúp đệ đệ thu thập hành lý, nhét đầy cả hai cái rương to. Chỉ thấy Bạch Nhiên bên cạnh oa oa kêu lớn, một lát là cái này không cần mang, một lát lại cái kia không cần mang.
29 Ngày hôm sau, khi…tỉnh lại, Bạch Hy chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, nhất là đằng sau nóng rát, giống như có một thanh dao găm không ngừng mà thiết cát [cắt xẻo] lấy.
30 Trên đường trở về, Bạch Hy trầm mặc không nói gì, Diệp Ý Tiêu cũng chỉ lẳng lặng nhắm mắt dưỡng thần, nhất thời không khí trong xe có chút yên tĩnh làm cho người ta sợ hãi.
31 Thật vất vả mới ăn xong bữa tối, ba người liền lên xe, chạy thẳng đến một quán bar nằm giữa trung tâm thành phố, tên gọi Thanh Ba. Không giống như những quán bar tiếng nhạc chát chúa, không gian đặc quánh khói thuốc cùng mùi vị sắc dục khác, chỗ này thuần túy chỉ là nơi uống rượu nói chuyện phiếm.
32 “Chỉ cần bọn hắn muốn, đều có thể. ” Diệp Ý Tiêu thấp giọng nói. Tình yêu là chuyện của hai người, chỉ cần có đầy đủ tin tưởng, như vậy, thiên trường địa cửu cũng không phải là mơ.
33 Đêm trung thu, mặt trăng thật tròn treo giữa không trung bao la, từ ngàn năm qua đã trở thành biểu tượng của ước nguyện đoàn viên. Chính vì vậy, những kẻ lãng tử phiêu bạt bên ngoài thường ngắm trăng tròn, thở ngắn than dài ngâm thơ: “Đãn nguyện nhân trường cửu, Thiên lý cộng thiền quyên.
34 Một tuần kế tiếp, Bạch Hy đều trải qua rất bình tĩnh, cũng không phải hắn không chút nào để ý đến hành vi của Diệp Ý Tiêu, mà là đã biết rõ, bất luận bản thân có suy nghĩ như thế nào, Diệp Ý Tiêu cũng sẽ không thay đổi chủ ý.
35 Luận chiều cao, khí lực, thủ đoạn áp người, Bạch Hy đều không phải là đối thủ của Diệp Ý Tiêu, nháy mắt đã bị nhét vào trong xe. Vì tránh cho ai đó có cơ hội chạy trốn, Diệp Ý Tiêu thậm chí còn giật caravat trên cổ Bạch Hy xuống, đem hai tay hắn trói lại.
36 Thật đói……
Thời điểm Bạch Hy lơ ngơ tỉnh lại, cảm giác đầu tiên chính là cái bụng trống trơn. Tan tầm đã bị Diệp Ý Tiêu bắt cóc trở lại chung cư, đến bây giờ vẫn là một giọt nước cũng chưa uống — dĩ nhiên, thân dưới đã ăn no nha.
37 Đã lựa chọn tin tưởng Diệp Ý Tiêu, Bạch Hy dĩ nhiên là rời khỏi khách sạn, quay về chung cư. Mà Diệp Ý Tiêu vì tránh cho Bạch Hy lọt vào tập kích, buổi tối luôn đợi thật khuya mới trở về.
38 Đến khi hai người bàn bạc xong, sắc trời bên ngoài đã ngả tối. Cung Huyền Nguyệt đợi đã lâu, lôi kéo cánh tay Vương Duy Duệ, mồm miệng ồn ào: “Ta thật đói, muốn lập tức đi ăn cơm!”
“Được rồi, ra ngoài liền đi ăn cơm.
39 Lên mạng đánh bài một lát, cửa phòng đã bị người nhẹ nhàng đẩy ra. Bạch Hy ngẩng đầu, nhìn thấy Diệp Ý Tiêu sắc mặt ngưng trọng, phong trần mệt mỏi xông thẳng đến, không nói hai lời trực tiếp đem Bạch Hy ôm lấy, hít một hơi thật sâu, sau mới đem người kéo ra, từ trên xuống dưới cẩn thận đánh giá.
40 Bởi vì đã gặp phải sự kiện tập kích kia, hơn nữa những kẻ này còn nhắm về phía Bạch Hy, cho nên hắn bị cưỡng chế ở lại Cung gia nghỉ ngơi. Cung Huyền Nguyệt tạm thời thay thế vị trí của hắn, cùng Vương Duy Duệ đi làm.