21 Đình kéo Tú tránh sang một bên, sau đó vài giây một đám người hình như đã bị hành hạ vô cùng tàn độc được lôi ra, toàn thân nhem nhuốc.
Dưới ánh đèn mờ nhưng cố quan sát một chút, Tú chợt nhận ra bọn chúng là những người đã làm ô uế thanh xuân của Tú.
22 Không khí căng thẳng tột độ. Lúc này Lão Đại đành ra mặt để dễ giải quyết vấn đề hơn
- Lão Nhị, con mồi nằm ngay miệng rồi không sợ không nuốt được.
23 Thảo Ly la lên.
- Không. Anh mới là người đặt ra nó. Anh có thể bỏ. Em xin anh tha cho em đi.
Đình chuyển hướng sang Tú.
- Lúc em bị hại có la hét, xin xỏ thế này không?
- Tôi nhớ là chỉ chọc chị ta bực rồi chị ta liền ra tay.
24 Tú nghe thấy liền đánh hơi điều gì đó bất ổn, hơi lo sợ một chút, không tiếp lời. Ông Lưu nói tiếp.
- Có phải dạo gần đây con va chạm với nhiều người không? Con của những người có quyền thế?
Tú ngây ngô nhìn xung quanh, môi he hé nụ cười vô hồn, vẫn không đáp.
25 - Tác giả: tui đem tiêu đề lại cho đọc giả đây haha.
_______________________
- Xin lỗi.
Tú quay lại, Thắng ngước lên cười.
- Xin lỗi.
Tú ngồi xuống, nhìn Thắng trông đợi điều gì đó.
26 Cô y tá lại tiếp tục nhìn Tú. Tú lại cười.
- Hắn ta không dám làm gì chị đâu. Em hứa danh dự đấy. Nếu hắn làm gì chị em bảo kê cho. Cứ từ từ làm việc cần làm.
27 Không có một từ nào để diễn tả. Không có một từ nào thể hiện được. Không có một từ nào biểu diễn được.
Giới trẻ bây giờ có cụm "Hạn hán lời"!
Phút chốc Tú đơ ra như người mất hồn, rồi lại như người giật mình tỉnh giấc sau cơ mê.
28 - Mày đừng buồn. Xem như làm ơn không được trả ơn vậy!
Trường Toàn vỗ về Thắng. Thắng vẫn không thay đổi trạng thái. Tú đứng trơ trơ nhìn, vẫn chưa nghĩ ra phải làm gì tiếp theo, chỗ này đông người quá.
29 Thanh và Uyển giật mình im lặng, trân trân nhìn Tú. Tú cố gắng suy nghĩ và cũng hiểu ra, hạ quyết tâm sẽ gặp Thắng. Nhưng rồi những chuyện vừa xãy ra hôm nay, vừa nãy Tú còn ngang nhiên bỏ đi như vậy, giờ lại vác mặt đi gặp Thắng, có phải hơi đường đột không?
- Hay để ngày mai tính được không?
Thanh và Uyển cứng họng.
30 Thắng nhìn Tú, thầm vui mừng.
Cuối cùng cũng có lúc em phải nghe tôi!
Thắng nghĩ ngợi rồi chuyền cặp và áo khoác cho Tú.
- Giúp anh!
Tú liền ôm lấy.
31 Tú nhìn gương mặt ấy mãi. Có phải cứ yên tĩnh như thế này thì tốt hơn không? Chỉ toàn làm chuyện ruồi bu. Tú là một người khá cố chấp với bản thân, chinh phục được Tú bằng cách nào cả bản thân Tú cũng chưa từng thử.
32 Thắng nhìn thấy Tú ngại ngùng tức giận, vẻ mặt tỉnh lại không thể tỉnh hơn, nhím môi gật đầu. Không gian xung quanh Tú bất giác đầy gió bão, thổi như muốn bay cả thân hình bé nhỏ này.
33 Thắng nghe liền lùi người ra, mè nheo nói.
- Khách sạn nghìn sao lạnh lẽo lắm, vào nhà thì hơn.
Tú khá buồn cười nhưng không thể cứ để cho người khác nhìn ra mình là một người nhanh giận nhanh quên như vậy, là một người dễ dãi, nhất là trước mặt tên biến thái như Dương Thắng! Tú bèn nhịn cái cười trong lòng, mặt vẫn lạnh, tiến lại quay lưng sang cho Thắng tựa vào một góc, tay gác lên vai Tú, chầm chậm di chuyển vào nhà.
34 Tú bấm cái nút ngay vách tường đó, hai cánh cửa dần mở ra, một gian phòng nhỏ mở ra, xung quanh thì treo toàn đồ. Hết ngỡ ngàng lại thấy sự ngạc nhiên đó là dư thừa và chỉ kết luận một câu " Nhà giàu mà lại.
35 Giờ hốt hoảng thì mọi chuyện cũng lỡ rồi. Tú ngồi trên ghế sofa, tay cầm điện thoại của hãng Apple, cái iphone 6 plus màu vàng cực đẹp và sang trọng. Tay lướt qua lướt lại, chán nản đặt xuống bàn, chê một câu.
36 Thắng không đáp lại lời của Tú, trên môi nở nụ cười mỉm. Mặc dù là chân bị què đấy nhưng vẫn có thể chọc ghẹo đủ cách. Thắng chầm chậm tiến lại phía Tú.
37 Bổn người hầu đây đâu phải lúc nào cũng có dịp tiếp cận cậu chủ danh giá nhà này, đâu thể tuột mất cơ hội!
Chị giúp việc trẻ đây vẫn cố giữ khay thức ăn, chân mày hơi cau lại, nhìn Tú đáp.
38 Tú nhìn chị giúp việc trẻ kia sợ đến nỗi không nói thành lời, chân tay nhão cả ra, không còn sức để chống đối gì. Bà quản gia chỉnh lại mắt kính, từ từ đi đến.
39 Tú phát điên với tên biến thái què kia. Tại sao những lời đó mà hắn nói bình thường thế chứ? Miệng hắn không biết ngượng à?
Tú cầm cái iphone trên tay đi sang, Thắng cười cười đáp lại vẻ mặt cực nham hiểm của Tú.
40 Tú thở phào nhẹ nhõng.
- Trông em có vẻ như sợ bà Phương nhỉ?
Tú nhìn Thắng, bưng khay thức ăn sang bàn chỗ ghế sofa, không đáp lời của Thắng. Đặt khay thức ăn xuống bàn, đặt mông lên ghế, nhìn Thắng ra lệnh.