21 Sau khi Diêu Vũ ra ngoài, Lạc Tranh cũng ngừng xem hồ sơ, ánh mắt nhìn về phía điện thoại trên bàn, trong đầu lại vang lên tin nhắn lúc 4h sáng kia, bàn tay nhỏ bé có chút do dự.
22 “Câu vừa rồi của em nếu như mang ý khẳng định, như vậy cho thấy em đã bắt đầu hiểu tôi rồi. Còn nếu mang ý nghi ngờ tức là em đang muốn tìm hiểu về tôi.
23 Ôn Húc Khiên nghe xong, nhìn bà khẽ cười, “Mẹ, thật ra con cũng muốn đi cùng Tranh Tranh, nhưng mà văn phòng hiện tại không đủ nhân lực, lại thêm hôn lễ ngày càng gần, còn có rất nhiều chuyện phải xử lý thật tốt trước đám cưới.
24 Để lại bao nhiêu tình ái cho nhân gian, nghênh đón thế sự ngàn đổi vạn biến. Bên người mình yêu thương làm những điều hạnh phúc, đừng hỏi là kiếp nạn hay duyên số.
25 Sự xuất hiện đột ngột của Thương Nghiêu khiến Lạc Tranh sợ hết hồn, quên luôn cả việc giữ gìn hình tượng, đứng bật dậy, trừng mắt nhìn hắn như thể thấy quỷ hiện hình.
26 Thương Nghiêu đưa tay siết chặt eo nhỏ của nàng, cử chỉ vô cùng thân mật như những cặp tình nhân âu yếm, không chút kiêng kỵ, “Sao vậy? Có thể tiếp nhận việc tôi thiết kế phòng làm việc cho em, sao lại không nghĩ tới căn biệt thự này chứ? Nhìn vào mắt em, tôi có thể nhận ra em thực sự thích nó.
27 Bê bối tình ái Không khí phiêu đãng đượm vài phần lúng túng, Lạc Tranh đứng ở đó, tuy là vẫn cố gắng giữ tỉnh táo, nhưng cũng có thể cảm nhận được bản thân đang trở thành mục tiêu công kích.
28 Dạ tiệc xa hoa Màn đêm buông xuống, tháp rượu lấp lánh khiến dạ tiệc xa hoa càng thêm vẻ kỳ ảo. Một tòa biệt thự sang trọng, in bóng bên dòng sông Seine thơ mộng, bốn bề chăng đèn kết hoa tựa hồ chiếu sáng cả mặt nước.
29 Nhưng xem ra, cô ta có khả năng là một trong số những người phụ nữ của Thương Nghiêu. Nếu không tại sao lại đối với nàng bằng thái độ tràn đầy thù địch như vậy? Thương Nghiêu nhìn thấy cảnh này, chau mày, không thèm để ý tới cô gái kia, ngược lại đi về phía Lạc Tranh, đem cánh tay nàng nâng lên, nhìn thấy tia máu hằn trên đó, sắc mặt vô cùng tức giận.
30 Lạc Tranh không thể không thừa nhận, người đang gặp vận xui thì làm chuyện gì cũng không được như ý. Sau khi từ dạ tiệc trở về, đầu óc nàng chỉ có một cảm giác quay cuồng.
31 “Anh rể. . . ” Tiếng gọi cũng theo cửa phòng làm việc mở ra trong nháy mắt, âm thanh của giày cao gót càng lúc càng gần. “Sẽ gọi lại sau!” Thương Nghiêu xoay người dặn dò vài câu trong điện thoại, nhìn về phía Sally đang đột nhiên xông vào, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo, vẻ không hài lòng trên gương mặt dường như tăng thêm vài bậc.
32 Lạc Tranh thân thể khẽ run lên, trong màn đêm yên tĩnh, nàng giống như bị hắn thôi miên, hoặc là ăn phải mê dược, quên mất phản kháng, quên mất phải đẩy hắn ra, lý trí trong đầu nàng hoàn toàn trôi dạt tận phương nào, chỉ còn lại…tình cảm quấy phá.
33 “Tranh Tranh, vậy em nghỉ ngơi cho tốt đi. Anh không quấy rầy em nữa, nếu như muốn nghe giọng anh, bất kỳ lúc nào cũng có thể gọi cho anh. ” “Vâng. . .
34 Thời gian như ngừng lại, tất thảy mọi vật rơi vào trạng thái bất động… Trên chiếc giường lớn, thân thể Lạc Tranh co lại hệt con tôm, nước mắt thi nhau tuôn rơi, chảy dài theo khoé mắt, thấm ướt đẫm ga trải giường.
35 Chương 8: Không thể tránh thoát "Cô nói chuyện thật thô lỗ. Tôi cảm thấy khả năng đó không lớn. Tác phong thường ngày của Lạc luật sư rất nghiêm túc. Hơn nữa, tôi nghe nói cô ấy cũng đã có vị hôn phu rồi.
36 Bàn tay đàn ông vĩnh viễn mang theo một nhiệt lượng khác biệt so với thân thể phụ nữ, nhất là khi mối quan hệ giữa họ đã có sự chuyển biến. Có lẽ đây là sự kỳ diệu trong mối quan hệ nam nữ.
37 Chương 9: Ai sợ ai? Hai ngày yên ả lại trôi qua. Hai ngày nay, Lạc Tranh hệt như một người máy, không ngường làm việc, làm việc. Chỉ có như vậy nàng mới khiến bản thân mình không nghĩ ngợi lung tung.
38 Sally thấy nàng từng bước một đến gần, phút chốc trừng lớn hai mắt, vô cùng hoảng sợ lùi dần về phía sau, hoảng loạn chỉ về phía Lạc Tranh. "Cô… cô đừng tới đây! Đừng tới đây…a…đừng có tới đây! Một màn này khiến cho bất kỳ người nào nhìn qua đều cảm thấy có chút quỷ dị.
39 Chương 10: Thêm một lần lạc lối Thương Nghiêu thấy bộ dạng tránh né của Lạc Tranh, cười cười, cũng không tiến lên nữa, ngược lại đem thân thể cao lớn dựa vào tấm nệm của nàng, toàn thân toát ra vẻ lười biếng.
40 Ánh mắt Lạc Tranh ngưng lại trên gương mặt hắn… Hắn rốt cuộc là người đàn ông thế nào? Làm sao lại bị nhiều vết thương đến vậy? Nếu chỉ đơn giản là giám đốc một tập đoàn kinh doanh lĩnh vực xa xỉ phẩm, sao có thể bị những vết thương không bình thường như thế? Nghĩ tới đây, Lạc Tranh càng thêm khẳng định suy đoán từ lâu nay của mình.