41 Tiền nhi chạy sau lưng Thẩm Thất, “Chủ tử, người thật lợi hại, nhưng làm sao người biết rượu đó ủ khi nào?” Vẻ mặt Tiền nhi ngưỡng mộ nhìn Thẩm Thất chăm chú, chưa từng nghe nàng có năng lực này nha.
42 Săn bắn chính là một lễ hội du ngoạn của Lan Lăng, để chứng tỏ người Giang Nam không chỉ giỏi văn còn giỏi cả võ. Phụ nữ có gia đình cũng muốn tham gia góp vui, bởi vì mấy ngày này không bị quản thúc, lại còn có thể chạy nhảy, cực kì thú vị, thường ngày bị gia đình ràng buộc, nên vừa mới đi ra ngoài, bọn họ giống hệt như ngựa hoang, đa số các nữ tử đều trông chờ ngày này mỗi năm.
43 Editor: Snowflake HD
Thẩm Thất nhíu mày, nháy mắt mấy cái, mới hiểu ra, hai chữ ‘khi dễ’ nghiêm trọng như thế nào. “Làm sao có thể chứ, kẻ nào lớn gan không sợ chết như vậy?” Thẩm Thất tuyệt đối không tin, ở Lan Lăng lại có người dám đối xử với Mai Nhược Hàm như thế, huống chi có rất nhiều người tham gia lễ hội săn bắn.
44 Chợ hoa Lan Lăng rất nổi tiếng, mười ngày mở một lần, trời chưa sáng đã bắt đầu, đến tận tối mới kết thúc, cả con đường lung linh rực rỡ, đẹp không khác gì ban ngày.
45 Editor: Snowflake HD
Ngày khởi hành, bọn họ chọn một giờ tốt để xuất phát, thời điểm Thẩm Thất vẫn nằm trên giường ngủ lập tức bị Tiền nhi đánh thức.
46 Editor: Snowflake HD
Hàn Sâm im lặng chốc lát, “Cứ làm vậy đi. ”
Tiểu nhị nghe lời đi xuống, lúc sau trở lại, hắn đặc biệt để ý Thẩm Thất. Bưng nước trà lên, Thẩm Thất và Hàn Sâm là người pha trà nổi tiếng nhất Tây Hoa, sau đó đến đám người La thị.
47 Thẩm Thất vội vàng nịnh hót gật đầu.
Hàn Sâm lấy một chiếc bánh bao khác đưa cho Thẩm Thất.
Thẩm Thất lập tức nổi giận, vừa nãy rõ ràng đi ngang qua một cái thị trấn phồn hoa, vậy mà hắn không chịu dừng lại dùng cơm, cứ ép nàng phải ăn thứ bánh cứng ngắc này, Thẩm Thất cầm lấy bánh bao ném ra cửa xe ngựa, “Ta muốn đến khách điếm ăn cơm.
48 Thẩm Thất đứng phía sau nhìn theo bóng dáng Hàn Sâm, thầm nghĩ, tư thế lái xe cũng đẹp như vậy. Nàng nhếch khóe miệng cười, hắn nghĩ nàng sẽ đuổi theo hắn sao? Ý nghĩ thật viễn vông.
49 Thẩm Thất nâng hai mắt đẫm lệ nhìn Hàn Sâm, khóc lóc kể lể, “Hiểu nguyên nhân ngươi làm như vậy là một chuyện, có chấp nhận ngươi làm như vậy hay không lại là chuyện khác.