21 Chương 21Khi tôi biết nguyên nhân chân chính Vô Cùng kiên trì muốn thành thân, đã là chuyện sau khi rời khỏi kinh thành mấy tháng. …Rất cảm động, thật sự.
22 Chương 22Sau đó tôi bực mình muốn đi mua lô đỉnh nam, kết quả một Vô Cùng thiếu tâm nhãn cư nhiên có điệu bộ nghiêm túc nói, giới tu tiên của Địa Cầu là xã hội phụ hệ* tiêu chuẩn, không mua, phải trở về Tuệ Cực bên kia mới mua được.
23 Chương 23Thật không ngờ, Minh triều có nhiều người tu tiên đến vậy. Rõ ràng làm thẻ hội viên khó như thế (đối người khác thôi), môn phái tu tiên nghe nói cũng có danh mục cố định… Nhưng vừa bước vào hội trường lớn, ấn tượng đầu tiên là… WTF, tôi đang dạo chợ Tết ở phố Dihua Đài Bắc sao?* phố Dihua trong ngày thường vốn yên tĩnh và chỉ nổi tiếng với những cửa hàng thuốc bắc, thảo dược và lương khô.
24 Chương 23Thật không ngờ, Minh triều có nhiều người tu tiên đến vậy. Rõ ràng làm thẻ hội viên khó như thế (đối người khác thôi), môn phái tu tiên nghe nói cũng có danh mục cố định… Nhưng vừa bước vào hội trường lớn, ấn tượng đầu tiên là… WTF, tôi đang dạo chợ Tết ở phố Dihua Đài Bắc sao?* phố Dihua trong ngày thường vốn yên tĩnh và chỉ nổi tiếng với những cửa hàng thuốc bắc, thảo dược và lương khô.
25 Chương 25Nếu nói lần bán đấu giá lộ thiên ở Thục Sơn này có cái gì khiến tôi ấn tượng sâu nhất… Thì phải kể đến là trị an của người tu tiên kém hơn người thường rất nhiều.
26 Chương 26Vô Cùng thực kích động, phi thường kích động. Mà còn thực hung, phi thường hung. Mặc dù nói người tu tiên bên trong đều tự có bánh mỳ chuyển ngữ (của Doraemon) gì đó linh tinh, về phương diện ngôn ngữ không có vấn đề gì… Nhưng hắn tức giận đến mức dùng tiếng mẹ đẻ, cho nên tôi nghe được “ ̄!@#¥%^&” một cách say sưa mãnh liệt, nghĩ bụng cũng biết hắn đang mắng người, hơn nữa khẳng định rất khó nghe.
27 Chương 27Gần đây không bùng nổ “Godzilla* Vô Cùng đại chiến Mothra* A Hoa” nguyên nhân chủ yếu là… Vô Cùng thật sự quá bận. (nhân vật trong phim hoạt hình)Bởi vì ở buổi bán đấu giá lộ thiên hắn vơ vét được rất nhiều hạt giống hoặc mầm dược, cả ngày loay hoay chơi với cái nông trại vui vẻ… ý tôi là nói Chớp mắt trăm năm, chọn được một chỗ tại trung tâm di tích đầm lầy Vân Mộng, bế quan luyện thuốc cực kì bận rộn.
28 Chương 28Thời gian chúng tôi dừng chân tại di tích đầm lầy Vân Mộng này dài hơn chúng tôi tưởng… ước chừng mười lăm năm. Cũng không phải là có nguyên do đặc biệt nào, mà là Vô Cùng đã cắn đủ thuốc, nội thương đã dưỡng tốt hơn nhiều, cảnh giới cũng đã vượt qua được, không thể không bế quan vượt cấp.
29 Chương 29Lần bế quan đó đã giúp hắn bước vào kỳ Xuất Khiếu hơn nữa từ sơ kỳ Xuất Khiếu nhảy hẳn lên trung kỳ Xuất Khiếu. Cho nên lúc hắn ôm siết lấy tôi, có thể một quyền đánh văng A Hoa vào vách tường, rốt cục đã chiếm thượng phong.
30 Chương 30Mười năm, cũng không khó khăn như người khác tưởng tượng. Trên thực tế, tôi cảm thấy mỗi ngày trôi qua rất nhanh, mỗi thời mỗi khắc, mỗi ngày mỗi tháng, xuân hạ thu đông.
31 Chương 31Tôi nghĩ những người đã bế quan mười năm một trăm năm như Vô Cùng thì sẽ có thái độ bình tĩnh điềm nhiên, sự thật lại không phải vậy. Đợi lúc biết đánh nhầm tôi, hắn tức khắc mềm giọng xin lỗi, lại hóa thân thành gấu túi linh tinh, ôm tôi ngồi trên đầu gối mà phi thường phi thường thân mật, cọ cọ đến ngứa cổ tôi, cười không ngừng được.
32 Chương 32Bởi vì đã Nguyên Anh rồi, cho nên Vô Cùng thường đi theo tôi nói một chút hạng mục chú ý trong đạo môn hơn, không khỏi thường xuyên nhắc tới Tuệ Cực.
33 Chương 32Bởi vì đã Nguyên Anh rồi, cho nên Vô Cùng thường đi theo tôi nói một chút hạng mục chú ý trong đạo môn hơn, không khỏi thường xuyên nhắc tới Tuệ Cực.
34 Chương 34Ngoại trừ sự uy hiếp đáng sợ của lão Nhị nhà họ Lục ra, một trăm năm này thật sự rất vui vẻ. Cũng trong khoảng thời gian này, chúng tôi gặp lại Chu Anh (con rối Bát vương gia ấy), đồng thời bị hắn giáng lôi cho chết khiếp… và cùng rất nhiều người lẫn không phải con người, quen biết, chia tay, rồi lại gặp lại.
35 Chương 34Ngoại trừ sự uy hiếp đáng sợ của lão Nhị nhà họ Lục ra, một trăm năm này thật sự rất vui vẻ. Cũng trong khoảng thời gian này, chúng tôi gặp lại Chu Anh (con rối Bát vương gia ấy), đồng thời bị hắn giáng lôi cho chết khiếp… và cùng rất nhiều người lẫn không phải con người, quen biết, chia tay, rồi lại gặp lại.
36 Chương 36Tôi không biết vì sao Vô Danh không thuấn di… Có lẽ là rất hao khí lực, cũng có thể là đầm lầy Vân Mộng gào thét khiến Ngũ Hành càng hỗn loạn cuồng bạo, mặc dù đuổi rất sít sao, nhưng chân chính bắt được tôi chỉ có một lần.
37 Chương 37Sau đó tôi bị vài thầy tư tế phụng mệnh “Chủ nhân” đến nhặt tôi về, bọn họ tự xưng là Quy Hư thần dân. Đại khái là nhờ bánh mỳ phiên dịch có sẵn trong những người tu tiên, nên chúng tôi không có vấn đề về giao tiếp… Thậm chí bởi vì tôi là Vu tập sự, còn cho tôi ở chung với đám thần dân họ, cũng không tệ lắm.