Động Tiên Ca Chương 32
Chương trước: Chương 31
Chương 32
Bởi vì đã Nguyên Anh rồi, cho nên Vô Cùng thường đi theo tôi nói một chút hạng mục chú ý trong đạo môn hơn, không khỏi thường xuyên nhắc tới Tuệ Cực.
Nghe nói được đặt cái tên Tuệ Cực là bởi vì nó là một lục địa lớn nhất ở giữa nên kêu là “đại lục Tuệ Cực”, không giống như lục địa ở Địa Cầu chia năm xẻ bảy như vậy, hành tinh Tuệ Cực là một khối lục địa chỉ có hai đại lục là: Tuệ Cực và Thái Cực, vây quanh là Tinh phồn chư đảo (đảo sao) với chi chít sao như cờ giăng trên bàn cờ, nhiều vô kể muốn đếm phải dùng đơn vị ngàn vạn mà tính.
Vô Cùng… hoặc là nói Lục Tu Hàn lúc mới bắt đầu sư môn chính là ở trên một cái đảo nhỏ trong đám Tinh phồn chư đảo ấy, phạm vi hoạt động cũng hầu như không rời khỏi Tinh phồn chư đảo.
“Ủa? Lục Tu Hàn không đến Tuệ Cực sao?” Tôi kinh ngạc.
“Không có.” Vô Cùng trả lời, “Tuệ Cực có rất nhiều cao nhân, hắn ghét cảm giác bị quan sát.”
…Một cao thủ 250 năm đã đến được hậu kỳ Hợp Thể… Cư nhiên ở đại lục Tuệ Cực vẫn không thể hô phong hoán vũ, còn bị quan sát ư?
“Học vội vã, căn cơ nhất định sẽ bất ổn a.” Vô Cùng cho là đương nhiên nói, “Hơn nữa cả hành tinh Tuệ Cực, người tu tiên rất nhiều, ‘Nghèo học văn, giàu học võ, quý tu đạo’ thôi. Người tiến vào kỳ Hợp Thể đương nhiên có đầy… Nhưng không phải tiến vào kỳ Hợp Thể sẽ đánh nhau a, cũng không phải tiến vào kỳ Hợp Thể liền khẳng định có thể Độ Kiếp… Rất nhiều người đều chết già ở kỳ Hợp Thể. Khi vào Nguyên Anh mặc dù tốc độ lão hóa sẽ bắt đầu chậm lại, người sống lâu hơn rất nhiều… nhưng không thể đột phá cảnh giới, thì có thể để thân thể lão hóa, rồi tử vong.
“Kỳ thật hắn a, tu quá vội vàng rồi, không củng cố cảnh giới cho vững chắc. Chỉ ỷ vào pháp bảo nhiều mà tranh hùng với người ta mà thôi. Ở Tinh phồn chư đảo còn có thể lăn lộn một chút, chứ đến Tuệ Cực có mà sớm bị đánh thành mảnh vụn…”
Tôi nghe mà ngày càng mờ mịt, “…Em không hiểu. Anh với lão Nhị nhà anh ở Địa Cầu mạnh như vậy… thậm chí lão Nhị nhà anh còn có thể khiến cho đầm lầy Vân Mộng không cách nào bắt được hắn! Nếu các anh như vậy mà còn chưa xem là cao thủ… vậy Tuệ Cực sớm đã bùng nổ tám trăm vạn lần rồi!”
Hắn khẽ nhếch miệng, cực lực gãi đầu, dùng hết ngôn ngữ và thần thức, mới miễn cưỡng làm cho tôi hiểu được, bởi vì Khải Mông (Địa Cầu) thật sự đã quá già cỗi rồi, già đến mức đất còn ùn ùn kéo nhau lâm vào giấc ngủ say như đã chết kia mà. Ngược lại Tuệ Cực thì vẫn còn rất trẻ, đất vẫn còn rất cường tráng, gần như đuổi kịp cả Thần Minh. (Thần Minh: tương tự như đấng tối cao, vị thần tạo ra vạn vật ấy)
Chẳng những thế, vùng đất có nguồn tài nguyên phong phú và cả linh khí dày đặc kia, còn có tùy tùng là thần dân hoặc nam nữ vu linh tinh. (Tuệ Cực chẳng những có người tu tiên mà cũng có nam nữ Vu thờ Hỗn Độn)
Những người thờ phụng đất và Hỗn Độn tự nhiên kia, tương phản với Đạo môn (tu tiên), không cầu trường sinh, sinh sản không ngừng, truyền thừa qua nhiều thế hệ mà bảo vệ mảnh đất. Có được sức mạnh từ sự sùng bái, đất sẽ càng cường đại hơn, ngay cả người tu tiên cũng không dám chạm đến, bày trận thi pháp đều phải tuân thủ quy tắc của đất. Cao thủ chân chính đánh nhau nếu không đặt kết giới phòng ngự, thì phải rời xa bản thổ Tuệ Cực.
(Có ai hiểu hem, giải thích chút nhé, tức là Tuệ Cực mạnh quá thì thần Hỗn Độn của trên ấy cũng mạnh theo, và những thầy Vu đi theo Thần cũng trở nên mạnh hơn, nên đám người tu tiên trên đó có mạnh cũng không dám lộng hành)
Khải Mông… Hoặc nói là Địa Cầu. Từng là nơi Thần Minh quan tâm, là ngọn nguồn ban đầu của người tu tiên. Nhưng theo năm tháng rất lâu rất dài, tài nguyên dần hao hết, linh lực ngày càng mỏng manh, Thần Minh bèn dời lực chú ý đến Tuệ Cực, nguyên bản những người tu tiên lấy thành tiên làm chí hướng, dĩ nhiên cũng đi theo.
Chiếu theo cách nói của Vô Cùng, cả vũ trụ đầy sao sinh ra tinh cầu văn minh, đều là vườn hoa mini của Thần Minh. Nhưng trong phần đông hoa viên kia, Khải Mông là sớm nhất, cũng bởi vì vậy mà tài nguyên và linh khí cũng bị tiêu hao nhanh nhất. Nguyên bản Khải Mông là kinh đô thứ hai của Thần Minh, là hậu hoa viên, chỉ vì đã già cả hoang vu đi, nên Thần Minh liền dời kinh đô thứ hai đến Tuệ Cực.
So với hiện tại, Truyền Tống Trận của lúc Khải Mông vừa sơ lập linh khí còn dồi dào, ở phương diện tri thức tu tiên còn dẫn đầu xa cả Tuệ Cực. Trong vòng vạn năm, không ngừng có di dân thông qua Truyền Tống Trận để đến Tuệ Cực, cũng mang theo nền văn minh dẫn đầu lúc bấy giờ của Khải Mông. Cho nên ở rất nhiều địa phương, Khải Mông và Tuệ Cực rất giống nhau.
Mãi đến khi tất cả Truyền Tống Trận trên toàn bề mặt Khải Mông bị cho nổ tung hết.
Vô Cùng đối với chuyện này khó hiểu… Nhưng tôi dường như hiểu được.
Tuy rằng tôi còn không hiểu lắm “Thần Minh” là cái gì, nhưng tôi đoán, Thần Minh cũng không phải buông tay Khải Mông… có lẽ do đã buông bỏ mọi pháp thuật nguyện cầu Thần Minh rồi, cho nên chúng từ lâu đã chẳng còn linh nghiệm nữa. Nói không chừng, di chuyển đến Tuệ Cực chính là Thần Minh cấp cho ám kỳ hoặc minh kỳ. (ám kỳ: ám chỉ/ minh kỳ: chỉ dẫn rõ ràng, để nguyên văn cho đồng âm )
Khải Mông cổ xưa, đáng ra nên tiến vào giai đoạn ngủ đông bồi dưỡng rồi đúng không?
Thời gian hơn vạn năm, ắt sẽ khiến cho sự chênh lệch giữa Tuệ Cực và Khải Mông càng lúc càng lớn. Phá hủy Truyền Tống Trận đoán chừng có lẽ là không muốn để cho người tu tiên ở Tuệ Cực nhiễu loạn Khải Mông già cỗi còn đang tĩnh dưỡng… Nhìn Vô Cùng và lão Nhị nhà hắn có thể giỏi hơn Vân Mộng là hiểu được, quyết định phá hủy Truyền Tống Trận là anh minh quả cảm cỡ nào.
“Bọn người các anh là những tên bất lịch sự vô phép, chỉ biết khi dễ lão nhân gia!” Tôi thực bất bình thay Vân Mộng và Khải Mông cổ kính.
“Hở?” Vô Cùng đầu đầy mờ mịt.
Tôi lười giải thích. Dù sao đàn ông là đồ ngốc, gặp phải Hỗn Độn không có quy tắc liền ngắc ngứ, tôi đã sớm tập thành quen.
Chương 33
Sau khi Vô Cùng xuất quan, đi theo tôi thị sát vết tích pháp thuật mà lão Nhị nhà hắn để lại ở Vân Mộng, lắc lắc đầu.
“Chậc, thương thế tốt lên cũng nhanh đấy nhỉ… Nhưng rõ là ngốc, khiếm khuyết trí nhớ cũng chỉ đến thức thần vậy thôi… Nếu là anh hoặc Lục Tu Hàn, mới sẽ không chỉ đưa đến một cái pháp khí thô sơ thế này thôi đâu, ít nhất cũng phải làm sao cho tính công kích bao trùm rộng hơn, hoặc là dứt khoát xới tung cả đầm lầy Vân Mộng này… Dù sao mảnh đất Khải Mông này đã già cỗi đến mức rất dễ bị bắt nạt…”
“…Này.” Tôi dùng ánh mắt bất thiện trừng hắn. A Hoa bị hắn chỉnh đến sợ sệt núp sau lưng tôi, cáo mượn oai hùm mà gào rú.
“Nói một chút thôi mà.” Hắn rầu rĩ trả lời. Rõ ràng đã đáp ứng tôi phải tôn trọng Khải Mông… cái tên gia hỏa này thật sự là không có lúc nào mà không có ý xấu.
Tuy nhiên người tự phụ như Vô Cùng cũng rất thẳng thắn, hắn hiện tại vẫn chưa đánh lại lão Nhị. So với lão Nhị có được thân thể cùng tu vi của Lục Tu Hàn, Vô Cùng chẳng những cảnh giới so ra kém hơn, thậm chí tốc thành hơn, căn cơ lại càng không vững.
Nghe nói, mặc dù bọn họ có cảm ứng lẫn nhau thần bí nào đó, nhưng chỉ có thể bắt được ở một phạm vi đại khái… nếu không dừng lại lâu ở một nơi nào đó, sẽ rất khó xác định hành tung của đối phương, nếu di chuyển không ngừng, thì ngay cả phạm vi đại khái sẽ mở rộng ra, trở nên hỗn loạn hơn.
Hắn không muốn bị lão Nhị bắt được, tôi thì không muốn liên lụy đến Vân Mộng, cho nên chúng tôi rời đi, bắt đầu hành trình một mặt tìm kiếm thiên tài địa bảo (thỉnh thoảng còn đánh cướp… Hắn cứ khăng khăng là cướp ngược lại), một mặt tiêu hao linh khí tích lũy quá nhiều của hắn, củng cố cảnh giới, bắt đầu năm tháng dạo chơi.
Nguồn truyện: macthienyblog.wordpress.com
Chúng tôi dạo chơi ước chừng hơn trăm năm. Kỳ thật tôi rất thích chặng đường lữ hành này, mỗi ngày đều trôi qua rất thú vị. Biết được rất nhiều loại người và không phải loài người, thám hiểm trong những khu di tích cổ, tìm được cả một ngôi mộ cổ toàn kỳ binh, cực kỳ kích thích.
Hơn nữa tri thức của Sở vu giản, cũng không chỉ có tác dụng ở mỗi đầm lầy Vân Mộng, ở nơi khác cũng dùng được… thành thử tôi được biết rất nhiều tri thức, cho dù “chủ nhân” của mỗi nơi đã già cỗi đến say ngủ thật sâu, vẫn là cá tính khác nhau.
Thẳng thắn mà nói, tôi thật sự không phải một người vợ tốt. Ông xã vất vả cần cù vạn phần làm ruộng… Ách, làm ở đồng dược thảo trong Chớp mắt trăm năm, thỉnh thoảng tranh thủ nghỉ ngơi giành giật từng giây luyện dược chế đan, thật sự là “ai biết cơm chín trên mâm, mỗi hạt cơm là một hạt đắng cay” . Còn tôi thì sao, vẫn dạo chơi khắp nơi, cố gắng mở rộng tình cảm với “Chủ nhân” ở từng nơi, mượn khóa cảm biến đáp thang máy, chơi đùa khắp nơi, bình thường đều rất được “Chủ nhân” ưa thích, thật hào phóng cho tôi vài tài liệu quý hiếm để tôi lãng phí đem ra chế khí chơi.
Sau kỳ Nguyên Anh thì tôi đã có Tam Muội chân hỏa, hơn nữa chủ nhân của mỗi nơi cũng không giống “loại xin tý lửa” (keo kiệt), thoải mái cho tôi thí nghiệm rất nhiều phương pháp chế khí thú vị, không tốn chút sức nào mà rèn lại Pha lê tâm và Pha lê tâm số 2, trình độ đã bắt kịp với thanh phi kiếm mà Vô Cùng mang theo tới từ hành tinh Tuệ Cực.
Nhưng bởi vì hắn vất vả hết sức, tôi mới được thoải mái mà ra ngoài chơi, trông vẻ mặt của hắn, phi thường ghen tỵ. Nhất là không hề hao chút tí ti pháp lực nào đã có thể đáp thang máy thuấn di, càng khiến hắn mỗi khi nhìn thấy đều la ó “Biến thái”.
“Anh đến kỳ Hợp Thể là có thể thuấn di a! Có gì mà hiếm lạ?” Tôi nghiêm mặt.
Vô Cùng lại trừng tôi, “Ai tự dưng không có gì làm lại đi thuấn di? Em có biết muốn thuấn di phải hao tốn bao nhiêu pháp lực không? Vận dụng thuấn di quá thường xuyên sẽ phun tâm huyết đó, còn có khả năng tẩu hỏa nhập ma!…”
“Không biết.” Tôi đáp thẳng thừng, “Ai bảo mấy người các anh không biết lễ phép? Biết lễ phép là có thể mượn được khóa cảm biến đáp thang máy từ chỗ chủ nhân rồi.”
Vô Cùng xanh mặt trừng tôi, một hồi lâu mới nghiến răng nghiến lợi, nặn từ trong kẽ răng ra, “…Anh rốt cục biết vì sao Lục Tu Hàn khiến người ta chán ghét vậy rồi… Thiên tài thật sự là sinh vật đáng ghét!”
“Hở?” Tôi bị hắn làm cho hồ đồ, Vô Cùng rốt cuộc đang nói cái gì?
Nhưng tôi phát hiện hắn lén nghiên cứu Sở vu giản… Bất quá tôi nghĩ với bộ não thông minh (thêm cả biến thái) đầy quy tắc kia của hắn, đoán chừng vĩnh viễn sẽ không hiểu được một Hỗn Độn không hề có quy tắc… Bởi vì sau đó hắn phát cáu, quăng luôn cả ngọc giản.
Nhưng đến khi nhìn tôi mặt ủ mày chau nỗ lực tìm hiểu nguyên lý của đạo môn, lại khiến hắn vui vẻ trở lại… cái tên khốn khoái thấy người ta gặp họa này!
Tôi không biết tu tiên có làm cho cảm giác thời gian trở nên nhanh hơn không… Nói không chừng là vì mỗi ngày đều có những chuyện mới mẻ thú vị này. Cũng có khả năng, cực kỳ có khả năng rằng, thế giới mà người tu tiên nhìn thấy, không hề đơn giản như cái người phàm nhìn thấy… mà phức tạp hơn, phong phú hơn, khiến tôi ngày ngày đều cảm thấy rất háo hức chờ mong.
Mặc dù trong một trăm năm này, vài lần mém bị lão Nhị nhà họ Lục tóm được… nhưng hắn chỉ có được mỗi tu vi và thân thể đều biến thái thôi, thật sự so ra kém hơn việc có được trí nhớ và tình cảm (cũng biến thái) của Vô Cùng. Cho nên lão Nhị luôn bị tên Vô Cùng âm hiểm giả dối trêu chọc vờn quanh, có lần suýt chút nữa bắt được Vô Cùng, nhưng bị tôi tung hỏa mù, kéo Vô Cùng cưỡng đáp thang máy chạy biến.
Bất quá lần đó thật sự phi thường nguy hiểm, lại còn chọc cho “Chủ nhân” của địa phương cực kỳ mất hứng, lập tức thu hồi khóa cảm biến, chả thèm đoái hoài gì tới tôi nữa. Tôi cũng vì làm trái với quy tắc quá mức, mà bệnh nặng một trận, đến cả nửa năm, đều là Vô Cùng cõng hoặc ôm tôi săn sóc, nhẫn nại và dịu dàng vượt ngoài dự đoán.
“Loan Loan, vì sao em tốt với anh như vậy?” Hắn tỳ lên trán tôi, nhẹ nhàng vuốt tóc tôi.
Nguyên nhân rất phức tạp, thật sự phức tạp. Cuối cùng tôi vẫn không đem lý do: “bản năng người mẹ”, “tránh bị đem Nguyên Anh đi ngâm Formalin”, “hành động phản xạ nhanh hơn lí trí” đại loại nói cho hắn biết.
“Chúng ta cũng đã lấy nhau rồi mà.” Tôi nói. Hơn nữa chỉ sợ ly hôn vô vọng.
Hắn cảm động đến đòi mạng.
Xem tiếp: Chương 33