41 Cứ thế, Minh Hà bị nhét giẻ vào miệng, bất lực nhìn Cường Lava bấm máy gọi cho Khanh. Cô cũng chẳng còn tâm trí mà thắc mắc vì sao hắn ta có số của cậu.
42 Hà Nội, một ngày mát mẻ đầu tháng tám. "Sở thích của anh là chụp ảnh, người hâm mộ đều rất tò mò liệu có bao giờ Vikko đưa mối tình đầu của mình vào ống kính.
43 Có một thứ tình cảm không lời, sáng trong như những vì sao. Vì sao, mà ngay cả khi hai người cùng ăn chung một viên chocolate vào buổi tối Valentine, hương vị cũng chỉ toàn là cay đắng.
44 Chiều muộn oi bức, Hà mạnh tay vẩy chiếc ô sũng nước trước khi khóa cửa phòng đựng đồ dùng của đội bóng, bất chợt cảm thấy trống trải. Câu lạc bộ bóng đá vẫn hoạt động như bình thường với sự xuất hiện của những thành viên lớp mười.
45 Sáng hôm sau, Minh Hà nghỉ học có lý do. Đơn xin phép đàng hoàng do mẹ viết. Vì một lý do nào đó, khi Hà nói toàn bộ sự thật với mẹ, bà Hoa đã gật đầu.
46 "Hắt xì!" Minh Hà để tuột tay khỏi quả bóng đang bơm làm nó bay vòng quanh trước khi xẹp lép. "Sao thế?" Việt Hương ngẩng đầu lên sau khi buộc xong quả của mình.
47 "Tuyệt vời! Tuyệt vời! Tuyệt vời!" Nam phấn khích nắm chặt cả hai tay, đập lia lịa lên. . . đầu gối, như một đứa trẻ, gương mặt rạng ngời. "Cậu có hiểu thế nghĩa là gì không? Thế là không gì có thể diễn tả nổi.
48 Tối hôm ấy, Minh Hà đăng nhập facebook, nhận được một đường link giống nhau, từ rất nhiều người, quen có lạ có. Cô nhấp chuột, làm hiện lên một trang báo lá cải dẫn đầu về lượt truy cập của giới choai choai.
49 "Tuấn Anh cố lên!""Mai Tuấn Anh! Mai Tuấn Anh!""Tuấn Anh cố lên!""Tuấn Anh vô địch!""Tuấn Anh number one!" Vâng, các bạn không nghe nhầm. Đây là những tiếng cổ vũ cuồng nhiệt của những nam thanh nữ tú Gallet dành cho đại diện ưu tú của trường.
50 "Xanh đỏ này là. . . "Người con trai xinh đẹp bất chấp việc thu hút mọi ánh nhìn trong quán, lại chỉ chăm chăm nhìn ly chè trước mặt với vẻ nghi ngại.
51 Chuyện trùng hợp mà cho đến ngày hôm nay, Minh Hà lẫn Việt Hương mới nhận ra, đó là căn hộ của Việt Khôi cũng ở rất gần khu chung cư Bảo Kim. Từ hành lang tầng mười một phòng của Khôi có thể nhìn khá rõ căn penthouse của nhà họ Vũ.
52 "Rốt cuộc là cậu muốn làm gì?" Minh Hà nhìn những chiếc đèn đường bên ngoài cửa kính lướt qua với tốc độ chóng mặt, không khỏi hoang mang quay sang cô bạn vốn đã rất lạ từ mấy hôm nay của mình.
53 Cả đêm hôm ấy, Hà lăn qua lăn lại trong chăn ấm có đến chục lần. Rốt cuộc vẫn mất ngủ. Báo hại sáng hôm sau đi chợ Tết cùng với mẹ, mắt nổi lên hai quầng thâm như gấu trúc.
54 Giao thừa năm nay, Hà sẽ cùng với Nam và Long đi xem pháo hoa và lễ chùa. Sau đó, vì tất cả đều hợp tuổi nên sẽ đến xông nhà cho từng người. Có thể coi là một ước mơ nho nhỏ, mãi cho đến tận năm nay mới thực hiện được.
55 "Đây, tặng cậu. " Minh Hà nhoẻn miệng cười, chìa ra chiếc phong bao lì xì. Người thừa kế nhà họ Vũ nhìn vật thể lạ màu đỏ trước mặt với một vẻ hiếu kỳ trong ánh mắt, dù gương mặt vẫn như thường trực lạnh lùng.
56 "Cậu có muốn biết tại sao tôi lại quyết định chia tay Khanh không?" "Thật sao?" Thủy Linh ngơ ngác hỏi lại, như không tin vào tai mình. "Hai người đã chia tay?" "Ngay cả chuyện này ai cũng biết mà cậu không biết.
57 Gác sang một bên câu chuyện công chúa và hoàng tử. . . ếch. Chúng ta quay trở lại thủ đô Paris của nước Pháp xa xôi để đi vào hồi kết. Vũ Nam Anh sau khi tra mòn mắt danh mục điện tử của thư viện gia đình, lại dành cả một ngày lăn lộn tự mình lục tung những nơi chốn khả nghi, để xác nhận lại điều mình đã thấy ở biệt thự nhà Tôn Thất.
58 "Nam Phương? Là cậu?"-"Tôi cũng đang định liên lạc với cậu. . . May quá!" Cô hồ hởi. "Cái thẻ ATM của cậu tôi vẫn còn chưa trả lại mà. . . "Ngay khi biết danh tính người gọi điện cho Hà, gương mặt Long đã sa sầm lại.
59 Những ngày tiếp đó, kết quả theo dõi học sinh Nguyễn Nhật Bảo Long mà người ta gửi đến văn phòng tổng giám đốc, quả có khiến cho ông bất ngờ. Thằng bé thật sự đã mò đến cả trụ sở liên đoàn bóng chuyền quốc gia, để hỏi thăm về chi phí hỗ trợ điều trị, cũng như phương hướng học tập cho con bé.
60 Suốt cả ngày hôm đó, dù cho Việt Hương có hét vào tai, Hà cũng không hé răng, dù chỉ một câu. Cô cứ ngồi im lặng, đờ đẫn như vậy từ giờ này qua giờ khác.