21 Cậu hai ngồi trước cửa phòng An Ninh, chắc giờ này cô đã ngủ. Khoảng thờigian qua quá đủ để cậu suy nghĩ về mọi thứ. Giữa cậu và An Ninh khôngthể có tình cảm, nó sẽ chỉ làm cho cả hai mệt mỏi và tổn thương.
22 Tháng 12, tháng của cái lạnh, mọi thứ dường như càng trở nên ảm đạm hơn. Cậucả bận rộn với công việc sau khi được thăng chức, cô ba sắp cưới nêncũng bận rộn chuẩn bị cùng chú rể.
23 Trong không khí tấp nập chuẩn bị đón lễ giáng sinh của Tokyo đông đúc, AnNinh ngơ ngác đi qua các phố phường, mọi thứ đều rất lộng lẫy và nguynga. Từ nhỏ đến lớn, cô chưa bao giờ được thấy những thứ đẹp như vậy,cuộc sống chỉ gói gọn trong căn nhà nhỏ ấm cũng cùng cha mẹ hay ngôitrường quản gia nguy nga lạnh lẽo của Lưu gia…Cô lặng lẽ ngắm nhìn dòngngười ngược xuôi đắm chìm trong hạnh phúc của một mùa giáng sinh…nhữngđôi yêu nhau ôm hôn nhau tự nhiên trên đường phố, An Ninh đặt tay lênmôi mình, cái cảm giác được hôn thế nào nhỉ? Lắc đầu cho xua tam những ý nghĩ đó.
24 Một ngày nắng ấm áp báo hiêụ ột tình yêu bắt đầu. Tokyo vẫn đang rạorực chuẩn bị đón giáng sinh, thật ấm áp và hạnh phúc. Đối với An Ninh,điều hạnh phúc nhất là được làm bữa sáng cho cậu hai, một bữa sáng đầyđủ năng lượng để cậu có thể khỏe mạnh.
25 Theo lênh của cậu hai, An Ninh cùng cậu xuống phố mua sắm. Cậu vào một cửa hàng bán âu phục và nói với người phục vụ…. -(Tìm cho tôi một bộ phù hợp với chiếc khăn này)…-Cậu đưa chiếc khăn mà An Ninh đã tặng cho nhân viên bán hàng.
26 Chiếc xe màu đen sang trong dừng trước đại sảnh của một khách sạn lớn, mấycậu lễ tân tất tưởi chạy lại mở cửa cho An Ninh và cậu hai bước xuống. Trợ lý của vị giám đốc lúc sáng đã đợi sẵn ở cửa lớn của khách sạn, ônglại phía Cậu hai, ông bắt tay cậu rồi nói.
27 Người ta nói rằng trái đất rộng lớn nhưng nó lại tròn, người cứ ngỡ không bao giờ đụng mặt lại gặp nhau trong hoàn cảnh này. -Anh đang làm gì ở đây vậy?.
28 Cậu út chạy quanh khu nhà nhưng không thấy An Ninh đâu. Chỉ mới vài giâytrước, cậu còn nhìn An Ninh với ánh mắt căm thù, hằn học. giờ đây cậulại lo lắng đi tìm cô như vậy.
29 Trong ánh đèn nhá nhem tôi mờ ảo, không gian bị bao chum bởi sự nặng nề. Cậuhai đặt tay lên trán suy nghĩ về tất cả, cậu giơ hai tay lên trước mặtrồi nhìn chăm chú vào nó.
30 -An Ninh…-Giọng ông giám đốc gọi An Ninh từ phía cửa phòng. An Ninh giật mình khi nghe thấy tiếng gọi từ xa, đã hai năm rồi nhưngmọi thứ với cô vẫn như ngày nào.
31 An Ninh sắp xếp hành lý vào vali gọn gàng, cô sắp có một chuyến công tácngắn ngày cùng ông giám đốc. Đã 2 năm cô không trở về quê hương nênkhông thể tránh khỏi những cảm xúc khó tả, năm đầu cô rất sợ về nước, cô khi phải gặp lại bạn bè và những người xung quanh quen biết.
32 An Ninh đang đứng trước cửa nhà…căn nhà đơn sơ vẫn không khác so với lầncuối cô nhìn là mấy. Ông giám đốc cho cô nghỉ phép để trở về thăm giađình, ông nói rằng ông có thể tự xử lý được công việc.
33 Trong phòng kín tại một khách sạn sang trọng. -Chào ông. -Chào cậu. Hai vị giám đốc bắt tay nhau rồi cùng ngồi xuống. -Hôm nay ông cũng tới một mình, dường như ông luôn tự mình làm mọi việc.
34 Trong tình yêu chẳng ai nói trước được điều gì. Nó có thể biến mọi thứ xungquanh bạn thành màu hồng tươi đẹp hay thành màu xám đen tối u ám. Nó cóthể biến một kẻ máu lạnh thành một kẻ si tình, biến một con người thànhác quỷ, biến những cái có thể thành không thể.
35 An Ninh đứng trước cửa công ty Thiên Bảo, cô lưỡng lự một hồi lâu rồi cũng quyết định bước vào. Anh chàng thư ký hôm trước nhìn thấy An Ninh liềnnồng nhiệt đón chào, anh ta là một người khá dễ chịu và rất cởi mở.
36 8h30 Cậu đợi điện thoại từ An Ninh trong khi các mẹ vẫn đang thao thao bấttuyệt về những đứa con giỏi giang của mình. Cậu chẳng để ý mấy đến cáicô được gọi là vợ tương lai của cậu kia mà chỉ nhăm nhe trực chờ cho cái điện thoại nó sáng để rồi mà chuồn khỏi cái cỗ nhàm chán và nhạt nhẽonày…8h35….
37 An Ninh ngồi trước mặt cậu, cậu nhìn cô không chớp mắt. Cô vẫn đang mảimiết hoàn thành những điều khoản cuối cùng trong bản hợp đồng mà chỉ vài phút nữa hai bên sẽ bắt tay nhau ký.
38 Ánh đèn căn phòng nhỏ của An Ninh vẫn sáng, ánh sáng yếu ớt và cô đơn, cậu đã đứng đây bao lâu rồi nhỉ? Chính cậu cũng chẳng biết nữa. Cuối cùngthì cậu cũng nói hết mọi việc với Thiên Bảo, có lẽ điều đó sẽ đưa tìnhcảm của cậu vào ngõ cụt.
39 Màu của lá bắt đầu chuyển dần rồi trở nên đậm hẳn, những chiếc lá mới đángkhép nép sau những chiếc lá già, chờ ngày được mở mắt nhìn ngắm thếgiới. Cái giá buốt của mùa đông vẫn còn theo những cơn mưa phùn đầu mùa, nhưng đã phảng phất quanh đây hơi ấm của một mùa xuân mới.
40 Cuộc sống nhộn nhịp luôn khiến đầu óc con người không nghĩ ngợi lung tung. Họ thường có xu hướng tập trung cao độ vào công việc để hoàn thành nótốt nhất.