21 _Editor: boong412
Sau khi xe ngựa dừng lại trước cửa Đường phủ, Đường Tứ Tứ mới từ từ bước xuống xe, chợt nghe được cách đó không xa, quản gia bẩm báo với Đường lão phu nhân "Lão phu nhân, biểu thiếu gia sáng nay đến phủ chúng ta, hiện tại đang ở trong phòng nói chuyện cùng lão gia.
22 _Editor: boong412
Đường Tứ Tứ đột nhiên cảm thấy có chút ngượng ngùng, nàng lấy khăn tay lau nước mắt, sau đó cười nói "Biểu ca, muội vui khi nhìn thấy huynh nên mới khóc.
23 _Editor: boong412
"Biểu muội!" Trì Hằng Liễu lịch sự chào hỏi, sau liền muốn nhấc chân rời đi. Cô cô của hắn chỉ sinh hai hài tử là Tứ Tứ và Tử An, người khác gọi hắn như thế hắn không quen, suy cho cũng đó cũng không phải là người thân thích của hắn.
24 _Editor: boong412
Đường Tứ Tứ chủ động cầm bảng chữ mẫu danh gia mà Trì Hằng Liễu mang đến vào thư phòng của Đường Trọng Nguyên.
"Phụ thân, đây là bảng chữ mẫu mà biểu ca đem đến, nữ nhi nghĩ nữ nhi có giữ cũng vô dụng, không bằng mượn hoa tiến phật mà đưa cho phụ thân.
25
_Editor: boong412
Đường Vân Nhiễm nghĩ Hương Huệ này cũng chỉ là một tiểu nhân vật, giống như ả nha hoàn ấm giường của Đường Trọng Nguyên mà nàng xử lí trước đó cũng không khác nhau mấy.
26 _Editor: boong412
Phía sau điện huy hoàng lấp lánh ánh vàng, hoa văn chạm trổ như mây khói, lưu ly hương tỏa hương ngào ngạt, lờ mờ hai bóng người lẫn trong đám mây khói này.
27 _Editor: boong412
Nhắm mắt đã thấy năm mới sắp đến, trong triều đình cũng không có việc gì quan trọng. Đường Trọng Nguyên đang yên lành thì bị mấy lão bạn trong triều lôi kéo đi một số thanh lâu ở kinh thành ngắm nguyệt khoái lạc.
28 _Editor: boong412
Đường Tứ Tứ còn nhớ rất rõ ràng, kiếp trước Đường Vân Nhiễm cũng làm như vậy mà qua ngày hôm sau trong kinh thành liền có thơ ca ngợi về nàng.
29 _Editor: boong412
Cơ hội nổi danh khó tìm như vậy liền bị Đường Tứ Tứ phá hủy. Trong lòng Đường Vân Nhiễm đối với Đường Tứ Tứ chỉ có hận càng thêm hận.
30 _Editor: boong412
Đường Tứ Tứ biết Mộ Dung Ôn Trạch không thể chết được, hay nói đúng hơn, Mộ Dung Ôn Trạch có chết cũng không chết ở Đường gia. Đường đường là Thái tử điện hạ lại bị ám sát ở Đường phủ, cho dù Đường gia không có liên quan gì nhưng cũng sẽ bị giận chó đánh mèo.
31 _Editor: boong412
Quân Cơ Lạc hôm nay mặc một bộ trường bào màu tím ánh vàng tiến vào, phía sau hắn là một đoàn thị vệ. Khi ngựa dừng lại ở cửa phủ, hắn nhìn cục diện hỗn loạn bên trong, híp mắt lại hai chân trên yên ngựa đạp một cái, mượn lực nhảy lên xong nhanh chóng rơi xuống đất.
32 _Editor: boong412
Quân Cơ Lạc không chỉ là tổng quản thái giám mà còn là người quản lí các giám sát chuyên môn phụ trách giám sát quan mệnh triều đình.
33 Editor: boong412
Người bận rộn nhất trận ám sát này chính là Trì Hằng Liễu. Lúc thích khách ám sát Thái tử điện hạ thì hắn là người sơ tán các phu nhân cùng thiên kim tiểu thư.
34 _Editor: boong412
Không bao lâu, một thị vệ từ đâu tiến lại, đến bên cạnh Quân Cơ Lạc, nói nhỏ vài câu vào tai hắn. Quân Cơ Lạc híp híp đôi mắt lãnh liệt, cằm hơi hướng lên, ánh mắt đảo qua giữa sân, cuối cùng dừng trên người Mộ Dung Nhược Hồng.
35 _Editor: boong412
Không bao lâu, một thị vệ từ đâu tiến lại, đến bên cạnh Quân Cơ Lạc, nói nhỏ vài câu vào tai hắn. Quân Cơ Lạc híp híp đôi mắt lãnh liệt, cằm hơi hướng lên, ánh mắt đảo qua giữa sân, cuối cùng dừng trên người Mộ Dung Nhược Hồng.
36 _Editor: boong412
Quân Cơ Lạc tràn ngập tò mò với Đường Tứ Tứ. Một tiểu thư khuê các còn chưa đến tuổi cập kê, lại có gan lớn thận trọng đến vậy, cho dù bị người nhà vứt bỏ, bị người ngoài chửi bới, nàng lại trước sau như một trầm ổn mà đối mặt.
37 Editor: boong412
Tả Thương Minh cảm thấy nếu hôm nay không có Quân Cơ Lạc lên tiếng thì hắn có thể xem là phi thường hoàn mỹ dụ dỗ được Đường Tứ Tứ, dọn sạch sẽ chướng ngại ở Đường gia cho nữ thần lòng mình.
38 Editor: boong412
Lời Quân Cơ Lạc vừa rơi xuống, giữa sân đều vắng lặng.
Quân Cơ Lạc đung đưa cái chân bắt chéo càng thêm đắc ý kiêu ngạo. Ánh mắt hắn tà ác nhìn một vòng quanh sân, không ai dám đối mắt nhìn hắn.
39 Một ngày ầm ĩ rốt cục cũng trôi qua, Đường Vân Nhiễm kéo thân thể mệt mỏi về tới viện của mình. Một lát sau, ả ta đến sân sau của mình, liền sai nha hoàn đóng cổng sân sau, không cho phép bất cứ nha hoàn nào rời đi.
40 Quân Cơ Lạc mím môi cười, nói một câu đầy ý ngĩa sâu xa:,“Ngươi quá non, lão trâu già như ta cũng không dám ăn ngươi. ” Là không dám ăn, mà không phải không thể ăn nha.