101 “Hạ Hiểu Nam? Em vừa nhìn xong, vẫn chưa tỉnh đâu. ” Cậu cảnh sát phụ trách theo dõi ở bệnh viện mới ăn cơm xong, thong thả đi vào khu nội trú, “Sao vậy sếp? Không phải đã nói chờ vài ngày nữa trạng thái tinh thần cô bé này khá hơn rồi hỏi à?”
Trong điện thoại truyền ra một tiếng còi ô tô chói tai, Lạc Văn Chu mau chóng nói: “Hạ Hiểu Nam không phải nhân chứng mục kích, mà là một trong các nghi phạm, hãy theo dõi cho anh.
102 Phí Độ kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Sao vậy?”
Chớp mắt ấy, thân thể Lạc Văn Chu nhanh hơn tư duy.
Từ lúc Đào Nhiên bắt đầu nói chuyện gia đình Hạ Hiểu Nam, anh tự dưng nhớ tới Phí Độ, nhớ tới một ngày cuối hè bảy năm trước, hắn mở cửa ra, nhìn thấy hoa héo tàn khắp nhà, trên lầu vọng xuống tiếng ca không dứt, trong tòa nhà lớn u tĩnh và trống trải bay đầy bụi, lúc lắng xuống, có một “món quà lớn” đang chờ đợi hắn.
103 Hạ Hiểu Nam đã được cứu, song cô bé rốt cuộc liên quan thế nào với vụ án Phùng Bân bị giết một cách quỷ dị, thì vẫn bao phủ trong màn sương mù dày đặc.
104 Lạc Văn Chu há hốc miệng nhìn Phí Độ hai tay đút túi cất bước đi vào, hắn không biết đã thay quần áo phong cách học viện từ khi nào, còn kẹp một quyển sách dưới nách ra vẻ, giơ tay gõ nhẹ cửa.
105 Cậu béo Trương Dật Phàm ngây ngô nhìn Lạc Văn Chu.
Lạc Văn Chu đặt phong thư lên bàn, giận đến bật cười: “Ba mươi vạn đã muốn đuổi chú cảnh sát đi, hơi thiếu thành ý phải không?”
Trương Dật Phàm không nhận ra đây là câu nói đùa, lại còn tin là thật, trên khuôn mặt tròn xoe lộ ra một chút bối rối khi cùng đường, cậu nhóc ngập ngừng nói: “Nhưng mà… cháu thật sự chỉ có bằng này…”
“Cháu học trò này ở đâu? Gặp chuyện gì liền dùng hai tấm thẻ giải quyết,” Nụ cười của Lạc Văn Chu lạnh dần, anh đanh mặt nói, “Chuyện giết người đền mạng cũng có thể dùng tiền giải quyết sao? Giáo viên khốn nạn nào dạy cháu, cháu nói cho chú biết, ngày mai chú cho hắn cút khỏi ngành giáo dục luôn!”
Trương Dật Phàm ở nhà sợ cha, ra ngoài cũng sợ nam giới cường thế nghiêm khắc như cha, lập tức bị Lạc Văn Chu dọa im thin thít, không dám hó hé tiếng nào.
106 “Khắp nơi đều là tiếng hò reo nói cười, không còn nhìn thấy bất cứ giọt nước mắt nào mà người đời không nhìn thấy che giấu dưới tiếng cười nữa. ” – Trích: Lũ người quỷ ám.
107 “Phùng Bân chết rồi!”
“Cái gì? Làm sao mà chết? Trời ơi!”
“Liệu có phải là vì… Suỵt!”
Tin tức trên mạng lan truyền bằng tốc độ sóng điện từ, trong khoảnh khắc đã bao trùm hàng loạt điện thoại di động, môn tiếng Anh của Cát Nghê buổi sáng do giáo viên khác dạy thay, mấy chỗ trống đặc biệt nổi bật, bầu không khí trong trường vào giờ nghỉ cực kỳ quỷ dị.
108 Phí Độ khẽ buông tay nắm cửa, im lặng đứng sau cánh cửa mỏng, nghe hai chữ “Cố Chiêu” vừa nói ra, trong hành lang liền tĩnh mịch, cơ hồ khiến người ta hoài nghi người bên ngoài đã đi rồi.
109 Tiêu Hải Dương lui hai bước, dựa lên tường gian cầu thang, chầm chậm trượt xuống một chút.
“Đúng vậy,” Cậu nói như mớ, “Thế lửa bắt đầu cháy từ một văn phòng dưới tầng hầm, đốt mấy kho rượu dưới hầm, nơi ấy nổ, nhân viên cả tầng đó chẳng mấy ai chạy thoát, chạy ra cũng đều người không ra người quỷ không ra quỷ.
110 Phí Độ hơi khựng lại không rõ lắm: “Ngụy?”
Hạ Hiểu Nam nghẹn ngào gật đầu.
Chẳng biết có phải là ảo giác hay không, Lang Kiều cảm thấy tích tắc Phí Độ ngước lên, trong mắt như thoáng qua sắc lạnh lẽo, vì thế cô im lặng nuốt lại lời nhắc nhở “che camera không phù hợp với quy định” – dù sao phòng này không chỉ có một camera, che một cái cũng chẳng ảnh hưởng gì.
111 Nhà Lạc Văn Chu không chỉ bật đèn, còn bật khá thoải mái, sáng trưng từ phòng khách ra đến ban công.
Lạc Văn Chu ngẩn người, xuống xe nhìn quanh, phát hiện một chiếc xe hơi gia dụng vô cùng quen thuộc đậu cách không xa: “Kỳ lạ, hôm nay đâu phải thứ Sáu.
112 Biểu cảm của Phí Độ cứng đờ rất lâu, tựa hồ bị nhiệt độ âm 5 độ bên ngoài đóng băng, Lạc Một Nồi đã liếm xong ít sữa trên đĩa, dựng thẳng đuôi đi tới cọ ống quần hắn, bấy giờ hắn mới như vừa tỉnh khỏi giấc mơ, khẽ cử động, đôi tay như kìm sắt của Lạc Văn Chu như có chốt gì, lập tức buông ra, mặc hắn rút cổ tay mình về.
113 Buổi tối hôm truy bắt Trịnh Khải Phong, Phí Độ từng úp mở chỉ ra cho Lạc Văn Chu biết về mối quan hệ bí ẩn mà đáng sợ giữa thế lực nào đó sau lưng Chu Thị – với vụ án buôn bán giết hại bé gái của ba thế hệ nhà họ Tô.
114 Lạc Văn Chu ngạc nhiên nhìn hắn.
“Theo như những gì tôi hiểu về Phí Thừa Vũ, tôi đoán lý do của lão rất rõ ràng, đó là ‘vấn đề lợi nhuận’,” Phí Độ dùng một ngón tay ấn cái ly không, xoay nó một vòng trên bàn, “Năm ấy thị trường nhà đất đã ngóc đầu, giá đất đang tăng, cần bao nhiêu kẻ biến thái tìm kiếm cái lạ, trả bao nhiêu tiền thuê mới có thể bao trùm giá vốn và tổn thất tương lai? Đương nhiên, khoản tài chính những năm đó Phí Thừa Vũ lấy danh nghĩa ‘quyên tặng’ không cần trả lại đâu chỉ có thế, lão cũng có thể coi mảnh đất ấy thành một loại quyên tặng, song bản thân ‘hạng mục’ này khiến lão bất an.
115 Bàn ăn tự dưng bị Lạc Văn Chu trời giáng nện xuống như đất rung núi chuyển, chai rượu vang cao nhỏ xui xẻo tai bay vạ gió, lắc lư rơi xuống, “Choang” một phát vỡ tan tành.
116 “Sếp, không thì… không thì chúng ta thôi đi vậy?”
Lang Kiều bỗng nhiên lên tiếng, mấy người kia cùng quay đầu lại nhìn cô.
Lang Kiều lúc đóng hoa khôi cảnh sát dịu dàng luôn diễn hơi lố, trợn mắt dọa nạt ngược lại rất lành nghề, đánh nhau chưa bao giờ biết sợ, giống như trừ đói khát với rau ngò ra thì chẳng hề sợ hãi bất cứ chuyện gì.
117 Có thể là chủ tịch Phí nắm giữ bí mật bất truyền trong truyền thuyết dân gian – tuyệt kỹ “bỏ ngải”, dăm ba câu đã dụ Tiêu Hải Dương lên xe, trên đường còn thong thả xuống mua sáp thơm treo xe, tiện tay nhét cục sáp lọc mùi phát gớm trước đó vào thùng rác ven đường.
118 Tiêu Hải Dương giật mình: “Em nói cái gì?”
Phí Độ ấn cậu ta lại: “Em ‘từng nghe nói’? Nghe ai nói? Anh nhớ hình như bọn anh chưa từng công bố danh tính hung thủ mà.
119 Tiêu Hải Dương vẻ mặt nặng nề nghiêm chỉnh, Phí Độ đành phải mặt không biểu cảm ngậm một ngụm rượu, nuốt cả rượu lẫn cơn giận xuống.
Hắn chậm rãi bước đến một góc khác của sofa, hết sức thoải mái ngồi xuống duỗi đôi chân dài: “Xung quanh khu thắng cảnh có camera, mấy năm nay đặc trưng ngoại hình Lư Quốc Thịnh không thay đổi nhiều, trước khi ra tay hắn đã biết mình sẽ bị quay được, đeo bao tay hay không cũng chẳng có ý nghĩa lớn.
120 “Bắc Uyển Long Vận Thành” là một tòa nhà lớn, chiếm phong thủy bảo địa “thượng phong thượng thủy”, cả tòa nhà hơn ba mươi tầng, phía trên là khách sạn, phía dưới là khu thương mại, chính giữa kẹp một nhà hàng xoay tròn cỡ lớn, khi nắng đẹp có thể xuyên thẳng qua thủy tinh trong suốt sát sàn, mạ sắc cầu vồng rực rỡ lên kiến trúc bên cạnh.