161 “Địa chỉ cũ của viện phúc lợi Hằng An ở ngoại ô Yến Thành, có điều niên đại quá xa xưa, bên đó đã trở thành sân trượt tuyết từ lâu,” Trong biệt thự nghỉ dưỡng đang ở tạm, Chu Hoài Cẩn bày tài liệu lấy từ chỗ bà cụ người hầu cũ nhà mình ra cho mọi người xem, “Người này – cô bé này tên Tô Tuệ, chủ tịch Phí từng nói với tôi rằng đây là một nhân vật rất quan trọng, từng là một trong các bé gái được viện phúc lợi Hằng An nhận nuôi.
162 Nhà hàng Thừa Quang nơi trung tâm thành phố Yến Thành.
Chỗ này khi mới khai trương cũng từng xem trọng phong cách, đình đài lầu các khắp nơi, giống như vào đây đều phải đi nhẹ nói khẽ mới được.
163 Phí Độ có hai chiếc di động, một tương đối sạch sẽ, ngoại trừ rỗi việc lưu một số tác phẩm nhiếp ảnh cá nhân, còn lại đều là nghe gọi điện thoại, liên lạc cũng toàn là người quan trọng, trước khi đi đã giao cho Lạc Văn Chu.
164 “Không thể nào. ” Trước mặt điều tra viên, Phí Độ nhanh chóng thu lại biểu cảm mất khống chế.
Điều tra viên quan sát hắn không chớp mắt.
“Không thể nào,” Phí Độ lặp lại lần nữa, “Vợ thầy Phan từng phụ đạo tâm lý nhiều năm cho tôi, hai vợ chồng thầy đều là người rất đàng hoàng.
165 “Trong kế hoạch Tập Tranh lần đầu tiên, sáu vụ án chưa kết, thêm một hung thủ là người không có khả năng khống chế hành vi, tổng cộng bảy vụ án ‘không trọn vẹn’, người hiềm nghi lớn nhất trước sau chết một cách lạ lùng.
166 “Trợ lý của Chu Nhã Hậu là một người chi bên nhà họ Chu, tên tiếng Trung là ‘Chu Siêu’, sau khi Chu Tuấn Mậu lên nắm quyền, người này liền bị bỏ tù vì tội tham ô công quỹ,” Chu Hoài Cẩn vừa nhìn bản đồ vừa nói, “Sau đó do ở trong tù đánh người ta bị thương, lại nhiều lần toan tính vượt ngục, thời hạn thi hành án không ngừng bị kéo dài.
167 “Bốn Mắt! Hải Dương! Chú hiện giờ có xe không… cùng tôi ra sân bay một chuyến, cấp tốc, lập tức!”
Lang Kiều vội vội vàng vàng gọi Tiêu Hải Dương – tìm một học sinh tốt nghiệp mười mấy năm không hề dễ dàng, thầy chủ nhiệm trường đeo kính lão, lật tìm trong danh sách học sinh cả buổi.
168 Thị trấn nhỏ thuộc tỉnh C nước M.
Họng súng của tay súng bắn tỉa mai phục lần lượt lia qua Lục Gia, Chu Hoài Cẩn, cuối cùng nhắm vào ông lão Chu Siêu bị đẩy về trong sân – hắn đưa mắt ra hiệu cho đồng bọn trên xe – trước tiên bắn chết lão già đã nên chết từ lâu, tiếp đó xử lý tên chó đẻ Chu Hoài Cẩn, số còn lại chia nhau giải quyết.
169 Lạc Văn Chu chẳng cần đi điều tra kỹ, cũng có thể từ giọng điệu coi trời bằng vung của Vệ Lan suy đoán đại khái ra cô ta là ai, ánh mắt nhìn Phí Độ càng ấp ủ dông bão, anh chưa nổi cơn tam bành, chờ Vệ Lan cúp máy mới trầm giọng hỏi: “Cậu đã đáp ứng cô ta chuyện gì?”
“Chăm sóc Vệ Vệ.
170 Đào Nhiên nghe Lục Gia thao thao bất tuyệt báo cáo, đầu lại càng lúc càng nặng, tầm nhìn cũng ngày càng mơ hồ, trên xe lăn như sinh ra sức mạnh kỳ quái nào đó, không ngừng kéo anh xuống, Phí Độ đi qua đi lại trước mặt anh có hai cái bóng, như thể ma quỷ vậy.
171 Mùi máu tươi nồng nặc thốc vào mặt khiến Phí Độ không thở nổi, cảnh này gây chấn động quá mạnh với người sợ máu, trước mắt hắn cơ hồ tối sầm đi.
Sau đó, xác chết đè trên người Phí Độ bị đá sang một bên, kẻ bóp cổ nhét hắn vào trong xe, lưng hắn đập vào cửa xe lạnh ngắt.
172 “Lạc Văn Chu. ” Trương Xuân Cửu bỗng nhiên thở dài khe khẽ.
“Tìm Lạc Văn Chu, bảo cậu ta đích thân dẫn người đi một chuyến. ”
“Kêu Lạc Văn Chu của đội trinh sát hình sự mở họp.
173 Tiếng nổ trong dự kiến không hề vang lên.
“Dưới lòng đất chôn bom, trên nền cũ của viện phúc lợi Hằng An, chôn từ công trình kiến trúc năm đó đến sân sau,” Lạc Văn Chu nói, “Chúng tôi đã tháo gỡ – cục trưởng Trương, viện phúc lợi cũng đã dỡ bỏ rất nhiều năm rồi, bất kể năm xưa ông hận nó cỡ nào, nơi đây đã biến thành như vậy, còn ý nghĩa gì nữa đâu?”
Trương Xuân Cửu chầm chậm buông bàn tay cầm thiết bị kích nổ xuống.
174 Phí Độ hơi cúi đầu, để mắt không thấy lòng khỏi phiền, hắn lắc mái tóc dài dính đầy máu từ trước mắt ra, gật đầu chào người vừa đến: “Thầy bị bệnh à?”
Người trên xe lăn nhìn Phí Độ một cái bằng ánh mắt khá hứng thú, ra hiệu cho cô gái đằng sau đẩy mình tới gần.
175 Lạc Văn Chu: “Chú nói cái gì?”
Tiếng anh không lớn, chỉ xét trên mặt chữ thì cơ bản cũng là tiếng người, nhưng cục trưởng Lục nhất thời không biết phải trả lời thế nào.
176 “Chúng ta đã bắt được nghi phạm Trương Xuân Cửu, theo ông ta khai, năm xưa Trương Xuân Linh từng làm việc chui trong một nhà máy gỗ theo kiểu xưởng tư nhân ở Tân Hải, nuôi mấy người nhỏ tuổi bọn họ đi học.
177 “Đội trưởng Lạc, hai mươi phút trước camera ở lối vào một quốc lộ gần đó cho thấy, có mười mấy chiếc xe lái đến mục đích, hoài nghi là người hiềm nghi.
178 “Tôi hơi xấu hổ, phải theo ý kẻ địch, uy hiếp phía đối tác còn chưa kịp hóa thù thành bạn. ” Phí Độ nói hết sức khó khăn, mặc dù vòng kim loại trên cổ chưa hoàn toàn siết chặt, song cảm giác quen thuộc đã khiến hắn khó thở, âm thanh ấy như sẽ rách theo cổ họng bất cứ lúc nào, “Chắc chắn chủ tịch Trương bây giờ rất muốn bắn thủng đầu tôi.
179 Chớp mắt ấy, cả người Tiêu Hải Dương như bị chém thành ba mảnh, mảnh thứ nhất trợn mắt há hốc miệng chất vấn tai mình: “Lão chết tiệt này đang nói cái gì vậy?”
Mảnh thứ hai thì điều khiển đôi tay cậu, muốn tháo vòng kim loại trên cổ Phí Độ.
180 Người đàn ông tóc mai hoa râm mặc chiếc áo jacket giặt đến bạc màu, trông có chút co quắp đứng ngồi không yên, một tình nguyện viên đi tới, ông ta lập tức như học sinh tiểu học phạm lỗi, đặc biệt đứng dậy nói chuyện với người ta.