1 Chân thật, sự chân thật tàn khốc này – Trích “Đỏ và đen”.
Vùng phía bắc đại lộ Nam Bình khu Hoa Thị Yến Thành, hệt như một con yêu quái trang điểm nửa mặt vậy.
2 Tám giờ sáng tại Tổng cục công an Yến Thành.
Người của các phòng đã bắt đầu lục tục đến, Tiểu Tôn nhân viên hậu cần của phòng hành chính ngáp một cái, ôm một bình nước mới vào văn phòng cục trưởng, mở cửa mới phát hiện cục trưởng Trương đã pha xong ly trà thứ nhất, đang gọi điện thoại với vẻ mặt nghiêm trọng.
3 Gần đại lộ Nam Bình là khu bị ảnh hưởng nặng từ giờ cao điểm, ùn tắc từ sáu giờ rưỡi sáng đến tận mười giờ khuya.
Thành phần trí thức về khu mua sắm trung tâm ở khu đông và các xe máy đi đầy đường thường đụng đầu trong ngõ hẹp, nếu thêm một chiếc xe buýt chậm như rùa chặn ngang, là có thể tạo thành cuộc gặp thế kỷ “một kẻ cũng chạy không nổi”.
4 “Tớ cũng xem tin tức đó rồi, nghe nói rất gần chỗ chúng ta phải không?”
“Qua đại lộ Nam Bình đi thêm chút nữa là đến, thỉnh thoảng lúc về nhà ba mẹ không muốn qua cầu, tớ toàn phải vòng qua đó, trước kia đã cảm thấy lộn xộn, không ngờ… Oái!”
Hai cô gái thuộc thành phần trí thức trốn việc ở trong phòng uống nước mải mê tán dóc, không để ý đằng sau có người đang nghe trực tiếp, một cô run tay suýt nữa cống cả ly nước nóng cho sàn nhà.
5 Người đó vóc dáng cao gầy, mặc sơ mi đen, quần tây phẳng phiu, tay đút túi, đôi chân bắt chéo rất thả lỏng, mái tóc dài rơi lên vai, chỉ cần có người nhìn hắn, ánh mắt hắn đảo qua lập tức sẽ đong đầy nét cười, như là tặng miễn phí không lấy tiền vậy.
6 Sáng sớm hôm sau, Lạc Văn Chu về cục trước, nói chuyện với cục trưởng Trương một lúc, mới cùng Đào Nhiên đến phân cục khu Hoa Thị. Vừa đậu xe xong, Lang Kiều đã tới trước liền ra đón.
7 “Đào… Đào Đào đội phó!”
Đào Nhiên quay đầu lại, trông thấy Tiêu Hải Dương bốn mắt “miệng vòi” cực tốt của phân cục lao như bay tới.
Tiêu Hải Dương hôm qua bị gãy kính mà chưa có thời gian thay đôi mới, cặp kính cong vẹo rơi xuống má.
8 Lang Kiều xách cái ô đã gấp lại, rảo bước lao vào tòa nhà của Cục công an, để lại một loạt dấu chân ướt sũng.
Lúc lên lầu, sàn nhà trơn làm cô trượt, suýt nữa cắm đầu xuống đất, cô vội chật vật nắm tay vịn, ngẩng đầu lên vừa vặn trông thấy Lạc Văn Chu từ tầng văn phòng cục trưởng đi xuống.
9 Vương Hồng Lượng đang độ tráng niên, song rượu chè gái gú nửa đời, dẫn đến trông hơi có vẻ chưa già đã yếu, mỡ má thoải mái chảy xệ tới ngang cằm, nhìn rất giống một con chó Shar Pei ủ mưu lật đổ toàn nhân loại.
10 Lạc Văn Chu cầm túi lên dốc ngược nhưng không còn thứ gì khác. Đúng lúc này, điện thoại rung, một tấm ảnh được gửi tới, chụp một con đường đá nhỏ hẻo lánh, có nước và cỏ cây, u tĩnh chật hẹp, chính giữa trơ trọi một cái thùng rác, bên dưới có một tin nhắn, không xưng tên họ gì, chỉ hai chữ: Thuận tiện.
11 Bác sĩ tư vấn ngắm kỹ Phí Độ, có một chớp mắt, cô phát hiện trên mặt cậu trai trẻ tuổi này thoáng qua biểu cảm nổi nóng xen lẫn không thể đối đáp, khiến hắn trông trẻ trung tươi tắn hơn bình thường, điều này khiến cô hơi ngạc nhiên.
12 Lạc Văn Chu nhìn thẳng vào mắt cô: “Họ Phùng, tên đầy đủ là ‘Phùng Niên’ hay ‘Phùng Niên Ca’?”
“Em không rõ… em chỉ nghe âm này, anh ta hơi dùng tiếng địa phương, em không biết là chữ nào, cũng không biết chữ cuối là xưng hô hay là tên.
13 “Khoảng chín giờ mười phút, Hà Trung Nghĩa lên xe số 34 ở trạm ‘phía đông đại lộ Nam Bình’, tầm hai mươi mấy phút sau, số 34 tới trạm ‘ngã tư Văn Xương’, Hà Trung Nghĩa xuống xe, camera gần ngã tư quay được bóng lưng nạn nhân, vài phút sau nạn nhân ra khỏi phạm vi camera, không theo được nữa.
14 Ngày hai mươi bốn tháng Năm, đã bốn ngày kể từ khi Hà Trung Nghĩa cậu thiếu niên ở khu tây Hoa Thị bị sát hại.
Lạc Văn Chu đeo bao tay, lật xem một quyển album cũ – đây là anh lấy từ chỗ tay tài xế xe dù.
15 “Em ghét nhất là phân tích nạn nhân,” Lang Kiều dẩu môi, gác một cây bút giữa mũi và môi, “Đôi khi nạn nhân vô duyên vô cớ bị làm hại, trong lòng em phải mất một thời gian rất dài không nghĩ thông chuyện này.
16 Đào Nhiên vừa ra khỏi cổng, liền nhìn thấy Phí Độ đút tay vào túi, canh trước cổng chờ mình.
Đám “chim gõ kiến” loạn xị bát nháo bên ngoài còn chưa tan đi, Cục công an mới bị ép phóng thích một phú nhị đại rất khả nghi, Phí Độ có thể nhìn thấy áp lực lơ lửng trên đầu đội trinh sát hình sự, bởi vậy chuẩn bị chờ lâu dài.
17 Tiếng cầu cứu ngắn và chói tai xuyên qua điện thoại phá tan sự yên tĩnh của căng tin, đến cả Phí Độ ngồi đối diện cũng nghe thấy, Lạc Văn Chu gọi lại nhưng không được.
18 “Ngô… Ngô Tuyết Xuân?” Nụ cười của lễ tân đột nhiên cứng đờ lại.
Lạc Văn Chu nhìn cô ta, ánh mắt sắc bén hé sự mờ ám vừa giả vờ ra một đường nhỏ, trầm giọng hỏi: “Thế nào?”
Lễ tân tựa hồ bị ánh mắt anh dọa, không tự chủ được dời tầm nhìn đi, kế đó lại cố ép mình bình tĩnh, nhìn Lạc Văn Chu cười ngọt ngào: “Không có, là thế này, nhân viên phục vụ chỗ bọn em bình thường đều dùng tên tiếng Anh, anh đột nhiên nói tên thật, em chưa kịp nhớ ra… Ngô Tuyết Xuân, Ngô Tuyết Xuân hình như là ‘Linda’ phải không?”
Cho dù Lạc Văn Chu lúc này đang ở hang hổ, nghe thế vẫn không nhịn được lắm miệng một câu: “Văn hóa xí nghiệp chỗ các em đúng thật là đủ Tây.
19 Đám tỉnh táo nghe những lời kinh người này, tất cả đều há hốc miệng nhìn hắn ta.
Chi đội trưởng Hoàng chẳng để ý tới ai, nôn nóng cúi đầu đi vài vòng trong phòng.
20 Phí Độ từ trên trời giáng xuống, Lạc Văn Chu và đám du côn đều hết hồn, song tình thế nguy cấp, đội trưởng Lạc hảo hán không lắm lời để bị bất lợi, quyết đoán nhét Ngô Tuyết Xuân vào xe trước, bản thân nhảy lên ghế lái phụ, không đợi anh ngồi vững, bốn cửa sổ mở rộng đã tự động đóng lại từ từ, xe lao vọt đi.