41 "Âm cô nương?" Đây là lần đầu tiên Ngải Thiển gọi một người như vậy. Nàng nhìn Âm Tuyền đang cúi đầu không biết nghĩ gì, nhịn không được mà gọi nàng ta.
42 Mắt Ngải Thiển nhìn thẳng vào Âm Tuyền. Sắc mặt đó của nàng ta không giống như đang nói dối. Lẽ nào một ngàn năm trước có chuyện xưa gì thật? Nhân vật chính của câu chuyện này là Nguyệt Nguyệt? Có lẽ có liên quan tới mình chăng? Nàng không biết vì sao mình lại có ý nghĩ kỳ lạ này, không thể lái hướng suy nghĩ đi được.
43 Sương mù dày đặc vờn quanh, Ngải Thiển phát hiện ra chỗ mình đứng là một vách đá dựng đứng, phía trước có nham thạch nhọn chắn lại, căn bản không có đường để đi.
44 “Nàng sợ ta?” Tàn Diên lùi lại một chút, buồn cười hỏi, dường như Ngải Thiển trong mắt hắn là món ngon có thể hưởng dụng bất cứ lúc nào. “Ừ, rất sợ. ” Vai Ngải Thiển run run, cố ý để lộ ra bộ dáng sợ hãi, nói.
45 Ngải Thiển nghiêng đầu, khó hiểu mà hỏi: "Sao ta lại phải nói trước?""Không vì gì cả. " Hàng mày kiếm của nam tử nhếch lên, giọng ấm áp hơn một chút. "Tên huynh là gì?" Ngải Thiển khoanh hai tay lại, bình tĩnh hỏi.
46 Trên người Ngải Thiển dính đầy bùn đen, thấy lợi kiếm khủng bố lại bay tới liền lăn thêm một vòng để tránh. Lợi kiếm chỉ hơi dừng lại một chút rồi lại bay qua.
47 "Không đau thật mà. " Ngải Thiển mở miệng nói. Nàng đúng là nói thật. Dường như lúc này không còn đau nữa. Nguyệt Ca không nói gì, tập trung tinh thần rửa sạch miệng vết thương cho Ngải Thiển, xé áo từng chút từng chút một.
48 "Tốt. . . Tốt. " Ngải Thiển kiên trì nói. "Tiên lực của ta còn chưa khôi phục, tạm thời không thể đi được. Chờ ở đây một lát được không?" Nguyệt Ca dịu dàng hỏi, sợ Ngải Thiển chịu tủi thân.
49 Rốt cuộc đã chờ tới ngày diễn ra đại hội bái sư. Toàn bộ Tử Nguyệt Môn như bỗng nóng rực lên. Ông mặt trời hiền lành, thời tiết ấm áp, sương mù trên núi Tử Nguyệt cũng tan đi một chút nhưng vẫn lượn lờ từng vòng.
50 “Được rồi, các vị đều là người có thể vào Tử Nguyệt Môn. Sau đây chính là sự chọn lựa lẫn nhau. ” A Thương lại cao giọng nói. “Chọn lựa thế nào?” Có người trong đó hoang mang hỏi.
51 "Không sao ạ. " Ngải Thiển lấy lại tinh thần, đứng lên, bàn tay trong tay áo run rẩy. "Lại đây nào. " Nguyệt Ca cũng thu hồi suy nghĩ, vẫy tay, mỉm cười với Ngải Thiển.
52 "Hiên Viên công tử tới Tử Nguyệt Môn là vì chuyện gì?" Toàn thân Nguyệt Ca thanh nhã, thản nhiên hỏi. "Huynh ấy tới bái sư. " Vân Chiến cướp lời. Ngải Thiển nghiêng đầu nhìn Vân Chiến, liếc hắn một cái.
53 "Vậy phải làm sao?" Hiên Viên Hoặc vội vàng hỏi. Nếu linh hồn kia của hắn phạm vào tội nghiệt gì thì chẳng phải người gánh hậu quả là hắn sao? Hắn chẳng biết gì cả.
54 "Không biết. " Ngải Thiển lắc đầu, không định nói ra suy đoán của mình. "Cô nương thông minh như vậy, sao lại không biết được?" Nam tử nhếch môi, làn gió thổi bay tay áo hắn, tăng thêm phong thái phiêu dật của hắn.
55 "Tên là Ngọc, tự là Giác, phong hào là Tiêu Dao vương gia. " Hiên Viên Ngọc thẳng thắn báo tên của mình. "Hiên Viên Ngọc. . . " Ngải Thiển cúi đầu. Ngọc.
56 Mắt phượng của Nguyệt Ca đảo qua, khóe môi mỉm cười: "Tiếp tục. " Hiên Viên Hoặc do dự một chút rồi lùi sang cạnh Hiên Viên Ngọc. Nghi thức được tiếp tục trong sự trầm mặc.
57 "À, ta nghe nói chỉ một tiên pháp bình thường cũng cần phải mất mười hai năm. Hoàng thượng ngài. . . có không?" Đôi mắt Ngải Thiển phát sáng rạng rỡ, nói không chút để ý.
58 Dường như Lưu Niên cũng không cam chịu yếu thế. Thanh trường kiếm màu đen trong tay hắn chém ra mạnh mẽ, không cho đối thủ thời gian thở, một kiếm một người, trong nháy mắt đã giải quyết hơn một nửa tiểuma.
59 Hiên Viên Ngọc cũng vừa được thả tự do, đôi mắt đào hoa lóe lên, cười nói: "Nếu các vị tiên trưởng có khách quý tới chơi, tiểu vương liền đi trước một bước, ngày khác sẽ tới quấy rầy.
60 Nữ tử phía sau Bạch Tầm Yên dâng lên một cái hộp màu tím chạm trổ tinh xảo. Bàn tay thon của Bạch Tầm Yên nhẹ nhàng nhận lấy, không nhìn thêm cái nào mà đưa tới tay Ngải Thiển.