361 Bên trong Phong chủ đại điện, Diệp Húc nhìn Phượng Yên Nhu, chỉ thấy thiếu nữ yêu tộc này vẫn để chân trần, áo trắng phiêu động, giống như một vị tinh linh ở trong rừng rậm, bay chung quanh một cái đại đỉnh cao tới sáu bảy trượng, nhanh nhẹn vô cùng.
362 Diệp Húc nếu có thể đem yêu liên do thân thể Vệ Trăn hóa thành luyện thành thần sát thứ hai. Hoàn toàn có thể nói, cho dù là thần quang thần sát thứ nhất lợi khí như vậy, cũng đừng mơ tưởng đả thương tới hắn.
363 Đại Đường thiên vương phủ, hai mươi tám Chu Thiên Linh Lung hoàng kim bảo tháp, tầng thứ chín. Lý Huyền Tổ ngồi ngay ngắn ở trên một thông đạo dài vài dặm, ở bên trong lôi sát dài hơn trăm dặm, đau khổ chống cự lôi sát xâm nhập dày vò.
364 Lô bồng rớt xuống, biến mất bên trong một tòa nhà lớn cách đó không xa. Ba người Diệp Húc đi tới trước Thính Vũ Hiên, chỉ thấy sản nghiệp của Nguyên Thủy Thánh Tông lúc này đã chật như nêm cối, người ta tấp nập.
365 Lúc này, bởi vì Tần Khả Khanh tới Thính Vũ Hiên, cho nên chung quanh Thính Vũ Hiên đã chật như nêm cối, thậm chí ngay cả trên bầu trời cũng có không ít vu sĩ.
366 Từ xưa tới nay, vu sĩ chém giết đại vu tuy rằng không ít, nhưng đều là ỷ vào vu bảo, rất ít người có thể dựa vào tu vi của mình mà chém giết được đại vu.
367 Mọi người cẩn thận xem cuốn thiên thư, chỉ thấy những văn tự quái dị trong đó vặn vẹo, các đường cong phân loạn, không chút chương tiết, quả nhiên giống như thiên thư bình thường.
368 Trong Lạc Vương Thành, thấp nhất có trăm ngàn nhân khẩu, mấy ngàn vu sĩ, không biết bao nhiêu gia súc trâu ngựa, bị Khổng Chiêu Yêu Thánh một ngụm nuốt vào.
369 Hiên Viên Quang sắc mặt lập tức trở nên cực kỳ phấn khích, lắp bắp nói: “Tống lão huynh, ngươi chính là Diệp, Diệp…”“Không sai, ta chính là Diệp Húc Diệp Thiếu Bảo.
370 Diệp Húc và Hiên Viên Quang chạy quanh cướp đoạt hết thảy của cải trong thành một lần. Hiên Viên Quang dù sao cũng là người thành thật, mỗi lần thu đi một kiện bảo vật, đều kinh tâm động phách, nhắc tới nhắc lui một câu xin lỗi, trong lòng cảm giác áy náy gia tăng.
371 Hiên Viên Quang sắc mặt ngưng trọng, trầm giọng nói: “Trước kia một vị gia chủ Hiên Viên gia chúng ta, mạo hiểm đi tới Di chỉ kinh đô cuối thời Thương, xâm nhập vào hoàng trụ chi mộ.
372 “Mười hai nguyên thần, rốt cuộc cũng hoàn toàn dung nhập vào mô thai…” Diệp Húc ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy bên người mình, từng vòng mặt trời chói chang không ngừng bay múa chung quanh.
373 Diệp Húc trong lòng cả kinh, không khỏi cảm thấy khâm phục phụ thân Hiên Viên Quang vạn phần, hướng thiếu nữ kia hỏi: “Lệnh tôn quả nhiên thần thông quảng đại, cách xa ngàn dặm không ngờ cũng biết được những gì Hiên Viên huynh đã làm.
374 Tống Cao Đức đứng ở một bên, thấy hai người trịnh trọng ngoéo tay, trong lòng hắn không khỏi ai thán: “Diệp lão đệ à Diệp lão đệ, ngươi bắt cóc hai vị công chúa thiên yêu cung cũng đành thôi.
375 Lý Huyền Tố cùng mấy đệ tử Hiên Viên gia cùng các tân khách khác nhìn thấy Diệp Húc tiến vào trong Hư Không Kinh, chưa đầy mấy giây, đã thấy hào quang của Hư Không Kính hiện lên.
376 Hiên Viên Phong ngây dại, mãi tới khi Diệp Húc đi ra khỏi Hư Không kính cũng không có phục hồi lại tinh thần. Diệp Húc cũng đứng tại chỗ, cẩn thận suy tư.
377 Đám người Lí Huyền Tố vừa mới giễu cợt Diệp Húc đủ điều, nay lại tận lực mượn sức hắn, đơn giản là vì thấy Diệp Húc lại có thể vượt qua ba mươi mốt cái cảnh giới nhỏ, đả thông Thuần Dương cửu phẩm, thực lực cường hãn, tư chất tuyệt luân, có thể sánh với Đông Hoàng Mục, bởi vậy động ý muốn mời hắn cùng nhau trừ ma.
378 Hiên Viên Quang cùng hắn như hình với bóng, Diệp Húc mãi không có cơ hội thả cái mầm họa ra khỏi ngọc lâu, chỉ phải tiếp tục giấu Hiên Viên Như Nguyệt ở trong đó, tiến đến Ân Khư.
379 Hai gã vu sĩ Thiên Sách phủ kia vừa sợ vừa giận, một tên trong đó tức giận cười nói: “Ngươi bảo chúng ta quỳ xuống? Quỳ xuống nhận tội với ngươi?”Kẻ còn lại điềm nhiên nói: “Vu sĩ Thiên Sách phủ chúng ta, dù là gặp Thái tử cũng không cần quỳ, ngươi cho ngươi là Đường hoàng sao?”Diệp Húc khẽ mỉm cười, thản nhiên nói: “Các ngươi không quỳ? Ta tự có biện pháp cho các ngươi quỳ.
380 Dù sao thì thời gian thành danh của Diệp Húc quá ngắn, không đến mười năm đã thành vu sĩ, hắn tích lũy không thể sánh với những tên trùm đã có hơn mười có khi là trăm năm.