21 Nó thu đồ ra về. Trên đường đi nó vẫn cứ nghĩ về vấn đề chị quản lí nói. Nó không biết có nên nghe theo lời chị không , nó rất khó mới dữ được mái tóc dài này , nói bỏ một cái là bỏ thì quả thật là không dễ chút nào.
22 Nó như biết trước được mọi chuyện vậy đó. Bước vào cổng trường ai cũng nhìn nó hết , cứ chằm chằm như kiểu người lạ hành tinh ấy. Rồi đến lớp , bắt đầu là ánh mắt ngạc nhiên rồi tò mò cuối cùng là những câu hỏi mà nó có thể đoán trước được “ bà cắt tóc à”.
23 - Đúng - Vậy thì giờ anh biết rồi chứ. Đa nghi quá cũng không tốt đâu. - Anh…. Nhưng tôi chưa muốn dừng lại - Vậy anh còn muốn gì nữa. - Tháo chiếc bịt mặt kia ra.
24 - Giờ thì mọi người đã hiểu vì sao thằng nhóc này nó không muốn cho ai nhìn thấy mặt chưa. _ ông nói bằng dọng ôn tồn - Thực sự tôi không thể tin được , tôi nghĩ là hắn ta dấu bí mật nào đó.
25 - Thì thằng Cường chăm sóc còn thằng Duy nó chơi , tính nó cũng trẻ con lắm mà. - Vâng. Vậy con nhờ thầy gửi lời cảm ơn đến 2 anh em nhà họ. Giờ con xin phép con đi học ạ.
26 9h30. Nó , Duy và Cường đã chuẩn bị thật kĩ lưỡng cho trận đấu này. Đây là trận đấu đầu tiên 3 người phối hợp với nhau , thực sự dù họ có là những tay chơi bóng rổ chuyên nghiệp nhưng không có những đồng đội phối hợp ăn ý thì thật khó mà nghi điểm , trong khi đó , trận đấu ngày hôm nay họ sẽ gặp một đối thủ khá mạnh như người quản lí vừa nói.
27 - Lên nhớ. Tôi sẽ vượt anh _ nó nói rồi nhìn 2 người kia khẽ cúi chào rồi ra về cùng Cường và Duy. Trong sự ghìm chặt của 2 thằng bạn , hắn bắt đầu trở lại bình thường.
28 Tối nay nó vẫn đễn bar làm như bình thường , với bộ dạng của nó hiện giờ chẳng ai biết nó là con gái , chỉ là một thằng nhóc với khuôn mặt baby mà thôi , nhưng có một người đã dẽo theo nó bao ngày hôm nay.
29 Khi nó được chuyển sang phòng theo dõi được một lúc thì Vân đến. Vân nhìn thấy bộ dạng của nó bây giờ mà cứ nước mắt cứ chảy ròng ròng. Thực sự mà nói nhìn nó lúc này rất thảm thương , hầu như toàn cơ thể đều một màu trắng hết , màu trắng của chiếc chăn mỏng và màu trắng của những vết băng trên khắp người nó : - Hân.
30 Lúc này trong bệnh viện nó vẫn chưa tỉnh , từ hôm qua giờ vẫn thế. Nó như không còn chút sức sống nào nữa ý. Hoàng và Long, Vân còn phải đi học vì vậy mà thời gian đến thăm nó không được nhiều , chỉ nghé một chút thôi.
31 Hắn cởi chiếc áo khoắc ngoài thiết chặt vào chỗ vết thương để cầm máu rồi phi đến chạm y tế gần nhất để lấy viên đạn ra và băng bó cẩn thận , còn nghé qua fashion lấy tạm bộ đồ mặc vào cho nó đỡ thấy vết thương, khôgn thì hai tên kia xé xác hắn ra.
32 Sau khi kiểm tra bác sĩ nói , đó chỉ là máu độc trong người nó , nó đã tự đẩy ra vì vậy mà tình trạng của nó giờ đỡ hơn lúc trước nhiều. Mọi người ai cũng đều vui vẻ hết cả.
33 - Bỏ ra. _ hắn nói vẫn bình thường. - Duy bỏ ra đi em , có chuyện gì thì nói đi , đừng hành động ngốc nghếch như thế. _ Cường ôn tồn. - được thôi _ Duy bỏ tay ra.
34 Hai người nói chuyện với nhua thêm chút nữa thì Vân về , còn mình nó trong phòng. Nó lại suy nghĩ về chuyện của hắn. “ Tại sao lại là anh chứ , sao người cứu tôi là anh , người gọi cho tôi trước lúc tôi lim đi cũng là anh , người xuất hiện trong mơ đưa tôi về thực tại là anh , và ….
35 Từ cái hôm ở bệnh viện về , hắn như người mất hồn luôn. Trừ những lúc đi học còn đâu hắn chỉ biết ngồi trong phòng , một mình trong căn nhà rộng thênh thang cứ ngắm chiếc balô của nó suốt , hắn cũng không biết mình đang nghĩ gì và làm gì nữa.
36 Đứng đối diện với hắn , nó nhìn bằng con mắt khác lạ , khác với lần trước hắn thấy - một con mắt chứa đầy niềm đam mê của bóng rổ và sự quyết tâm , còn giờ là một con mắt như nhìn thấu hắn , như muốn biết được điều gì đó.
37 - ………… - im lặng. Hắn cười rồi quay lại nhìn Long và Hoàng hất hàm. Hai thằng bạn nhìn nhau cười nhẹ rồi đi tới đặt tay nên vai Cường: - Xin lỗi , tôi phiền anh rồi.
38 Hắn đưa nó lên xe ngồi về nhà. Vừa đưa nó vào phòng thì bác sĩ cũng kịp thời tới. Ông kiểm tra cho nó xong rồi ra nói chuyện với 3 người họ : - Bạn cháu có nghiêm trọng không _ Hoàng hỏi bằng giọng trầm ngâm - Hình như trước đây cô bé từng bị thương chưa điều trị tận gốc , hay cơ thể chưa khoẻ ại hẳn như người bình thường.
39 - Hả. Gì. 2 ông định ngủ ở nhà tôi á. - thế ông định để 2 đứa tôi đi về giữa trời đêm khuya vắng vẻ thế này à. Nhỡ cướp giật , bắt cóc thì sao _ Long cười đều và đưa ra một kho những lời giải thích.
40 het chua zay?? 6h sáng ***********. Cơn gió heo may lùa vào cánh cửa những tia nắng ấm áp dịu nhẹ soi vào phòng. Nó nheo mắt tỉnh dậy , bỡ ngỡ khi không biết mình đang ở đâu.