41 Nó ra khỏi nhà hắn được một đoạn thì nghĩ rằng mình cần phải gọi điện cho Cường. Không ảnh lo chết. Nghĩ vậy nó liền lấy điện thoại ra. Trời , Cường bắt điện thoại liền.
42 - Vậy còn điều kiện đó thì sao. _ Hoàng thắc mắc - Điều kiện. À. Ông không nhắc tôi cũng quên đó. - Đầu ông để làm gì mà sáng nói tối đã quên rồi _ Long lừ lừ.
43 - Ừ. _ Hắn chỉ nói mỗi mội câu. - Liệu có được không. - Tối nghĩ là được. - Vậy thời gian thì sao. Không nhẽ là mãi mãi. - Không. Tôi chỉ cần 3 ngày thôi.
44 Đến cửa. Nó đẩy cửa bước vào. Và dĩ nhiên 3 người họ vẫn không phản ứng gì. Vì họ biết chắc rằng người giám xông vào phòng riêng của họ chỉ có thể là nó.
45 - Như anh nói. Bóng rổ là niềm đam mê của tôi. Nên hi sinh sinh vì bóg rổ tôi sẽ không hối hận , dù có chuyện gì sảy ra. - ………. Im lặng , Hắn không nói gì nữa.
46 - Không biết nấu. - Không biết phải tập. Nhanh tôi con đi học. - Tuỳ thôi. Nếu như anh ép tôi nấu. - Đơn giản vậy sao. Ngon tôi mới ăn, không thì cho cô tập nấu cả ngày.
47 Hắn đứng ngoài cửa , cắn chiếc tai nghe vào trong điện thoại , rồi đeo vào. Nó đi ra đeo chiếc balô đen lên lưng : - Tôi xong rồi. đi được chưa. - Cô lề mề quá đấy.
48 - Rồi mà. Bà nhìn tôi nè. _ Nó cười típ mắt. Đúng lúc hắn quay lại , chút chút đơ người. - NÀI. Đi nhanh nên. _ hắn quát nên. - Giật mình. Anh điên hả.
49 - HẢ. Mất cái gì. _ Long quay sang - Chiếc móc treo cặp. - Không thể. ông để đâu mà mất. - Ngày nào chẳng treo ở cặp. - Sao không cất đi , để ở nhà mang đi làm gì.
50 - Hả. _ Hắn tròn mắt , ngẩng nên nhìn Anny. Anny hôm cái chụt một cái vào má hắn. Hắn ngạc nhiên. mặt trợn không còn gì để trợn nữa. - nài nài _ Anny xua tay trước mặt hắn.
51 Vừa hết tiết , hắn kéo tay nó rầm rầm ra ngoài hành lang , trong con mắt ngạc nhiên của bao nhiều con người. - Anh làm cái quái gì vậy _ Nó giằng tay ra - Cô ra đây , tôi có chuyện muốn nói.
52 - À. Rồi. Thì là bạn chứ sao _ Nó lại cúi xuống. - Là bạn mà đi kè kè như vậy sao. Mày nói rõ xem nào. - Thì có thế nào tôi nói vậy rồi mà. - Mày không nói thì đừng trách tao.
53 - Long à. Em ổn. Cảm ơn anh. - Gì chứ. Khách sáo quá. - Mà anh không về sao còn làm gì ở đây. - Anh quay lại lớp lấy đồ. Quên cái máy nghe nhạc. - Đi đâu quên đấy.
54 - Xe đạp của tôi. _ Nói rồi nó đi thẳng vào trong nhà lấy xe rồi đi về. - Sao người con nhỏ ướt nhèm vậy ông, nó bị xe chở nước đổ zô người hả. _ đợi nó đi hắn hỏi Long - Ông định để tôi đứng ngoài này nói hả , đồ bất lịch sự.
55 Ngồi thêm một lát nữa thì Long đi về. Hắn gọi điện cho nó : - cô đang ở đâu đấy. - Ở nhà. Hỏi thế cũng hỏi _ nó hậm hực. - Làm gì không. - Tắm. - Đang tắm á - Điên.
56 Nó nấu xong mì tôm bê ra cho hắn. Rồi xách đồ lên phòng. Nằm vật ra giường , vẻ mệt mỏi lắm. Hắn ăn xong vất bất vào trong bếp , đóng cửa rồi nên phòng.
57 - À khoan _ hắn quay đầu lại nhìn nó. - Chuyện gì. - đứng đây với tôi qua ngày hôm nay - Để làm gì. - Biết vậy được rồi. - Ơ. Hờ. - Mai trốn học đi chơi với tôi.
58 - Chả được gì , nhưng sống như vậy khó chịu lắm. - Làm sao cô biết được. - Vì tôi cũng sống như anh đó. - Như tôi. Vậy sao cô không tâm sự với Vân. - Vân biết nhiều nhưng không phải là tất cả , cũng như hoàng và Long biết nhiều về anh nhưng không phải là tất cả.
59 - Có được ăn nữa không _ hắn chớp chớp mắt nhìn nó - Không. - Vì sao. - Thì không chứ sao - Nhưng tôi đói lắm. - Ăn thế còn kêu đói nữa. - Không biết nhưng nó ngon mà.
60 Môt lúc sau , khi nghe nó nói hắn từ từ mở mắt ra. HẮn đang đứng giữa một hình tròn được tạo bởi những bông cỏ lau mềm mại do những đứa trẻ cầm trên tay là đưa người theo nhịp bài hát Happy Birth Day.