21 Hốt hoảng, cô chưa kịp hét lên thì tên đó đã đè sát cô vào góc tường. “Dừng. . . dừng lại đi. . . ”, cô van xin nhưng hắn không dừng việc luồn tay xuống chiếc váy ngắn ấy.
22 Những ngày sau cũng thế, Nigi lặng lẽ ra về, Fuu âm thầm theo sau. Nỗi buồn chẳng biết giải tỏa vào đâu, Nigi cũng chẳng thể khóc nữa. Nước mắt như đã cạn, cô tìm đến rượu bia.
23 “Này! Mày có đưa thằng nhóc đây không thì bảo!” “Tốt nhất tụi bây nên dừng việc này lại đi. Nếu không, đừng trách sao tao báo cảnh sát!” Fuu lên tiếng, dõng dạc như ngày nào.
24 Hóa ra Nigi đã kịp thời lấy chai sữa thủy tinh của mình ra đối phó với hắn. Cô sợ, vì đây là lần đầu tiên cô va phải hoàn cành này, nhưng vẫn cố tỏ ra cứng rắn, mong sẽ đe dọa được tên trước mặt.
25 “Biến thái! Anh không sao chứ?”, cô chạy lại cạnh anh, hỏi thăm. Dù cô rất căm giận anh ta, nhưng anh cũng đã giúp cô một lần rồi. Mà cho dù có vì chăng sao đi nữa, gặp tình huống này, cô không ngồi yên phớt lờ qua được.
26 Bầu không khí quá ư là yên ắng, Nigi buộc phải bắt chuyện trước “À, không ngờ anh nhìn vậy mà cũng có tình người nhỉ? Cậu bé lúc nãy sẽ biết ơn anh lắm đó!”.
27 Sáng hôm sau, tỉnh dậy, Fuu thấy mình được nằm yên ắng trên chiếc sofa cùng với cái chăn đắp trên người. Thứ đã đánh thức anh dậy không phải là những tia sáng từ ngoài cửa sổ chói vào mà là một mùi thơm lan tỏa khắp cả căn phòng.
28 Những ngày về sau, mọi chuyện lại trở về như bình thường. Gặp nhau cũng chỉ lướt ngang qua nhau, không nói lời nào. Nigi dù đã đỡ đau buồn hơn trước, nhưng với cô, vết thương trước còn khá sâu, vẫn để lại trong cô một cái gì đó khó chịu lắm.
29 Những ngày sau, Nigi thay vì sẽ mong rằng có thể vô tình được gặp Fuu, cô lại luôn cúi mặt né tránh mỗi khi chạm mặt. Điều đó làm cho không chỉ Fuu cảm thấy không vui, mà chính bản thân Nigi cũng thấy vậy.
30 “Fuu à, sao đi nhanh quá vậy, đợi người ta với”, cô gái đi bên cạnh Fuu học cùng lớp anh, tên là Gin, là hoa khôi của lớp. Nhìn hai người đi bên nhau mà nhiều người phải trầm trồ mà khen “Nam thanh nữ tú”.
31 “Fuu quả là có khác nha!” Gin ngọt giọng thõa mãn, tiện tay cầm lấy cây kem dâu mà anh đưa. “Bớt khoe đi Gin. ” “Dạ vâng, Gin chỉ khoe cho Fuu thấy thôi!” Cô nhìn anh, cười hì hì vui vẻ.
32 “Hôm nay vui cậu nhỉ?” “Ừ” “Thật ra. . . tớ. . . ”, đoạn, cậu quay người đứng dối diện với Nigi, tay ép Nigi vào sát gốc cây “Anh nhớ em!” Nigi chau mày khi nghe câu đó, cô còn chẳng biết là mình có nghe lầm hay không nữa.
33 Còn về phần Fuu, anh vẫn đang rảo bước trên bờ biển cùng với sự hiện diện của Gin. Nhân lúc chẳng có ai xung quanh, Gin nhẹ nhàng bước lại gần anh “Fuu ơi Fuu” “Hử?” Cô nhón chân, kéo cổ áo anh xuống, đột ngột hôn nhẹ lên môi anh.
34 Chân cô đung đưa theo nhịp sóng vỗ, đầu lắc lư nhẹ theo tiếng gió biển. Cả một khoảng trời to lớn như có một mình cô. Thanh bình quá, cô nhẹ cất tiếng hát lên, hòa mình vào tiếng nhạc của thiên nhiên.
35 Nghe tới đây, Fuu như thấy bị tổn thương. Nigi rõ là không biết rằng, anh đã từ chối Gin rồi, trong lòng Fuu hoàn toàn không xem Gin là gì hơn mức bạn bè.
36 Fuu ôm chặt Nigi trong lòng, hai hơi thở hòa quyện vào cùng nhau. Lát sau, cả hai nhận ra là cũng đã quá khuya rồi, liền chỉnh trang lại trang phục, cất bước đi vào trong khu trại của trường.
37 Ấp a ấp úng chưa biết trả lời sao thì lại có thêm người lên tiếng “Tại sao tối qua mày đi với anh ta mà không rủ bọn tao cơ chứ!” “Trời ơi, mày có biết là lúc anh Fuu cõng đưa mày về, trông bảnh bao lắm không?” “Mày làm cách nào mà dụ dỗ được anh ta vậy, chỉ tao với.
38 Sau phần thi kéo lưới cá giữa các lớp, trường tổ chức một chuyến thám hiểm ở ngọn núi cách đó không xa. Nigi chống từng gậy lách qua những hòn đá, cây cối rậm rạp chắn giữa đường để kịp đuổi theo đoàn.
39 Nói rồi, Nigi tìm trong giỏ xách vài tờ khăn giấy, cô còn mang theo cả thuốc thoa lên vì lo rằng leo núi lỡ bị vấp ngã. Cô tiếng lại gần, thỏ mẹ vẫn chăm chăm lấy cô như thể, nếu cô làm gì hại đến con nó, nó sẽ bất chấp lao vào tấn công.
40 Cô ngồi xuống, đặt bé thỏ bị thương vào trong tổ. Cả bầy ríu rít như muốn nói cảm ơn cô. Hiểu chuyện, Nigi cười, đáp “Không có gì đâu!” Chợt, bọn thỏ đưa tai lên cao, hình như chúng cảm thấy điều gì đó, rồi sau đó hướng người về hướng kia, hướng mà Fuu đang đứng.
Thể loại: Truyện Teen, Xuyên Không, Nữ Phụ
Số chương: 39