41 Nigi hoảng hốt, liền nhanh chóng nắm chặt lấy tay Fuu, lấy đà hết sức mạnh, xoay một vòng để đưa Fuu vào trong, còn mình thì rơi ra ngoài. Cứ nghĩ là mình sẽ rơi thôi thì Fuu lại kịp nắm lấy bàn tay Nigi, dùng sức, níu cô lại.
42 Rồi, Fuu đứng dậy, bảo “ Về thôi, kẻo mọi người lại lo. ” Nigi vẫn đang rối ren trong cái ngượng của mình, gật gật, rồi đứng dậy. “A!”, cô kêu lên khi cảm thấy nhói nhói dưới cổ chân.
43 Từ ngày hôm đó, Fuu cố tình tỏ ra vô ý gặp Nigi nhiều hơn. Còn cô thì, cứ cúi rập mặt lách qua cả thôi. Cứ nhớ đến lời tỏ tình hôm ấy là cô bừng bừng lên, chín cả mặt.
44 Một lần, cô phải đi về một mình vì cô bạn kia có hẹn với anh chàng hôm bữa. Chả sao, dù gì chân cô cũng đỡ hơn rồi. Chuyến tàu điện đi về lúc nào cũng đông hơn buổi sáng, Nigi phải cẩn thận lắm để đừng ai lỡ đụng phải gót chân đang băng gạc trắng của cô.
45 Cả thế giới im ắng như thể chỉ có hai người vậy. Đèn đường dần được bật lên, trời cũng đang sập tối mất rồi. “Bộ tôi đáng sợ lắm hay sao mà cứ tránh hoài vậy?” Câu hỏi bất ngờ của Fuu khiến Nigi im bặt không biết trả lời sao.
46 “Xuống đúng lúc ấy nhỉ. ” Vừa nói, anh vừa đưa một đĩa đồ ăn ngon lành ra trước mặt cô “Cầm mà ăn cho hết đi. ” Nigi mắt sáng rỡ nhìn vào bữa tối hoành tráng của mình “Trồi, là cá hồi sốt đây mà! Sao anh biết tôi thích món này hay vậy!” Nhìn vẻ mặt rạng ngời đó, anh cười “Ăn đi, kẻo nguội.
47 Anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang chuyển từ trắng hồng sang đỏ ửng, nhìn sâu vào đôi mắt đang hoang mang ngượng ngùng đó, rồi nhẹ nhàng, đặt lên môi cô một nụ hôn thật nồng nàn.
48 Fuu nghe được, gương mặt lạnh lùng đi, trong lòng khó chịu lại. “Nigi giúp anh với. . . được không. . . ?” Đây là lần đầu cô nghe được giọng nói yếu ớt của Shita, cảm thấy hơi lo lắng, cô hỏi “Này, không sao chứ?” “Anh sắp chết mất.
49 Chợt, có một bàn tay nắm lấy cổ áo của Shita, kéo lên. Shita hoảng hồn, trước mắt là Fuu đang giương đôi mắt dữ tợn nhìn cậu. “Tại sao. . . ngươi lại ở đây.
50 Thoát khỏi cơn sợ lúc nãy, Nigi chợt bừng tỉnh ra. Cô cảm thấy mình có chút có lỗi với Fuu, nhưng chẳng biết làm thế nào. Hôm sau, ở trường, vô tình, lại gặp nhau, Fuu và Nigi.
51 *Xin lỗi độc giả nha! Sáng giờ bận học với đi làm nên quên đăng chương mới:P Hay để bù cho mấy bạn chờ đợi thì tác giả hôm nay đăng hai chương một lúc nha >< cảm="" ơn="" các="" bạn="" đã="" luôn="" ủng="">
Nigi thở dài.
52 Rõ là mục địch của cô đến đây là để xin lỗi và giải thích, nhưng không hiểu vì sao mọi chuyện ngày càng rối lên. Hít một hơi thật sâu, thở ra thật dài, lấy lại một chút bình tĩnh, Nigi nhìn thẳng vào Fuu, cất tiếng “ Tại vì, lúc đó rõ là cậu ta bảo là sắp chết rồi! Tôi chỉ lo như lo cho tất cả mọi người thôi! Thế thì có gì sai? Chỉ là, tôi không biết là cậu ta lừa tôi, lợi dụng bản chất hay âu lo của tôi để đùa giỡn.
53 Còn hai ngày nữa là tới hôm chủ nhật mà Fuu đề cập đến. Cả hai tuy không gặp mặt nhau nhưng lại rất mong đợi đến ngày đó. Nigi chẳng biết sẽ nên mặc gì vào ngày hôm đó.
54 “Ơ, chỗ đó bị sao vậy nhỉ?” Nigi đứng lại khi thấy đường mình đi bỗng dưng tắt nghẽn lại. Rồi có tiếng la hét, đánh đập vang lên. Ngóng tình hình một hồi, Nigi nhận ra rằng, hóa ra là lũ du côn đang chém giết lẫn nhau.
55 Cô chạm những ngón tay nhỏ bé của mình vào ngực của hắn, cởi từng cúc áo, giương đôi mắt quyến rũ nhìn thẳng vào tên háo sắc “Thật là, lúc nãy anh nhanh quá làm em sợ.
56 Anh thở dài, bắt máy. “Fuu à. . . cậu có đang rãnh không?” Giọng Gin the thé, pha chút nức nở như vừa mới khóc xong. Fuu cảm thấy hơi lo, vì dù gì, cô ấy cũng là người đã giúp Fuu trong thời gian qua “Sao vậy?” “Fuu.
57 Fuu đẩy Gin ra, chau mày cau có “Này! Cậu vừa làm gì vậy hả?” Giả vờ tội lỗi, Gin ấp úng “Xin. . . xin lỗi. . . Vì. . . tớ không thể chịu được. . . Em thật sự rất yêu anh!” Nói rồi, Gin nhào tới quấn quýt lấy Fuu.
58 Nigi sau khi thấy cảnh đó, cô chạy bỏ đi dưới mưa. Trời lúc đó vừa tối vừa âm u, không gian lại tĩnh lặng. Cô thở hồng hộc dừng lại trước một con phố mà chính bản thân mình còn chẳng biết là ở đâu.
59 “Ơ! Sao cô lại ngồi đây?” Giọng nói này, không phải rồi, không phải Fuu đâu. Nigi im lặng, cúi đầu không nói gì. Hình như, bản thân cô đã ảo tưởng quá rồi, đến giây phút đau buồn thế này mà vẫn nghĩ đến anh ta, cô đã yêu anh quá nhiều rồi ư? Người thanh niên đó thốt lên ngạc nhiên “Trông quen quen.
60 Đúng như Nigi nghĩ, nơi này chính là một quán Bar, phải nói là rất rộng lớn nha, người thì đông như kiến, ánh đèn lập lòe chớp chớp liên tục, tiếng nhạc lớn làm rung động cả một căn phòng.