1 - Xin mời Cô Hàn Băng Di
- có
Hàn Băng Di đứng lại đi lại căn phòng kia, hôm nay là ngày cô đi xin việc làm, nơi cô xin việc là công ty lớn hàng đầu nước Lâm Thương, thật hài hứng a!!
Bước vào phòng phỏng vấn, từng giọt mồ hôi lạnh chảy ra, tay cô rung lên từng hồi.
2 Cạch. . . Rầm
Tới nơi, cửa cũng vừa mở thì cô đi ra ngay, chẳng ngờ lại va phải một người khác, làm Băng Di té ạch xuống đất
- xin lỗi, cô có sao không?!
Một giọng nói khá trầm vang lên, một bàn tay đưa đến trước mắt cô
- không, không sao
Cô ngơ ngẩn, ánh mắt màu nâu cà phê rất quyến rũ a,lại còn mái tóc thơm tho kia nữa.
3 - An Nhiên, Vũ Uy đang ở đâu?
- em bình tĩnh đã, có chuyện gì sao?
Cô gái đi lại, nhìn An Nhiên rồi nhìn cô
- Cô là nhân viên mới?
- vâng
- chết tiệt
Trông cô gái dường như rất tức giận, kéo tay cô
- tránh xa Vũ Uy ra
- khoan ý cô là?
Băng Di cười gượng, gì mà tránh ra, cô đã ôm hắn từ lúc nào đâu mà tránh với không tránh
- xin nghỉ việc đi
- này tôi vừa mới làm được một ngày
- tôi nói cô nghỉ việc đi
Cô gái đẩy vai cô làm cô hụt vài bước cũng may có người đỡ lấy cô, nhưng mà khoan đã, cái mùi này quen quá.
4 - Vương Hạo Phong?
Là giọng của Đình, sao cô ấy lại ở đây?
- Đình Đình?
Hạo Phong xoay người, nhận được ánh mắt sắt bén từ phía sau truyền tới, lạnh sống lưng là cảm giác đầu tiên Hạo Phong cảm nhân được
- Lâm, Lâm Vũ Uy?!!!
Băng Di cứng ngắc, mở to mắt nhìn hai người kia
- sao hai người có hứng lại đi cùng nhau vậy?
- à là mời đi ăn giữa đồng nghiệp thôi mà
- bảo bối, sao không rủ tôi cùng đi?
Hắn đi đến ghế của cô ngồi, cúi thấp người hạ giọng nói nhỏ vào tai Băng Di, từng đợt điện chạy dọc người cô, Băng Di rùng người trợn mắt nhìn Vũ Uy, cái gì mà bảo bối?
- bảo bối sao?
Hạo Phong phì cười nhìn Hắn và cô, miệng cười gian
- quả nhiên đã có nữ nhân mới bên cạnh
- cái gì nữ nhân? Cái gì bảo bối?
- suỵt im lặng chút nào bảo bối
- anh.
5 - tên chết bầm!! Sao không nhắc tôi chứ
- nè bảo bối, tôi đã gọi em rồi còn gì?
Soạt. . .
Cô chạy lại cầm lấy cổ áo hắn thật không còn kiềm chế nổi nữa rồi
- bảo bối đã là quá đáng, đừng có lại gọi tôi là em!!
- này có người còn nhỏ hơn tôi tận 4 tuổi
Hắn đưa bốn ngón tay lên trước mắt cô, miệng cười gian.
6 - này bảo bối. . .
Hắn lay nhẹ người cô, tiếng khò khò khẽ phát ra, hắn trầm mặt, nhìn mặt cô, mái tóc màu nâu đã loà xoà trước mặt, khuôn mặt lúc ngủ rất dễ thương, đôi mắt hắn dần chuyển xuống từ từ từ đến cổ rồi lại đến.
7 Một bóng người đi đến, kéo mạnh tay Hàn Băng Di làm cô mở to mắt
- Lâm Tổng
- Lâm Tổng
Mọi người đi ngang đều trầm trồ nhìn những vẫn cúi đầu chào Lâm Vũ Uy, hắn không gập đầu, cũng không nói bất cứ lời nào, chỉ quay đầu trừng mắt nhìn Vương Hạo Phong
- cậu.
8 Đi môt lúc gần 3 tiếng đồng hồ thì hắn quay về Lâm Thương, Hàn Băng Di ngồi ở phòng chờ, vẫn còn đang suy nghĩ về cảm xúc của chính mình thì. . .
Rầm.
9 - tiểu Diiiii
Tiếng từ xa truyền đến, Cô cảm giác được mình đang rùng mình, Hàn Băng Di chậm rãi xoay đầu lại quả nhiên không sai. . .
- chu choa.
10 Ngày càng gần và gần hơn nữa, bây giờ họ chỉ còn cách nhau vài mm. . . Hàn Băng Di nhắm mắt lại, không xoay người đi cũng không chủ động. . .
Cọc cọc
Tiếng gõ cửa sổ xe, hắn hít một hơi lạnh, quay mặt qua phía cửa sổ, kéo xuống
- Lâm.
11 Hắn cười khẩy, Hàn Băng Di chắc hẳn giờ đang rất tức giận đây. . .
Chẳng hiểu tại sao hắn lại có cái thú vui trêu cô đến vậy, vui sao không. . . Hứng thú? Cũng không.
12 -alo
Tút. . . tút. . . tút
Tiếng điện thoại cắt ngang. . .
Hắn vừa nghe máy thì anh lại tắt máy sao? Định chọc tức hắn sao?
Phụt. . .
Bên cạnh hắn, Hàn Băng Di cười lăn lộn, nằm lăn ra ghế cười một trận, hắn tức đến đỏ mặt, bỏ điện thoại vào lại túi, tay nắm thành nấm đấm đi đến chỗ Hàn Băng Di đang nằm, hắn đẩy cổ cô lên gần phía mình, một tay khác vuốt nhẹ tóc cô ra phía sau lưng , kéo rộng cà vạt
- chúng ta tiếp tục chứ, bảo bối?!
- tiếp tục?
Cô im ngay lập tức, hai mắt mở to tròn nhìn hắn, tay run run, lo lắng nhìn hắn
- tiếp tục chuyện vừa rồi
Chẳng chờ Hàn Băng Di trả lời, cúi xuống mạnh bạo hôn cô
Hàn Băng Di sợ hãi nhưng vẫn để yên, môi cô như muốn rơi ra, hắn hút rất mạnh, làm cô chẳng thở được, cô xoay cổ đi lại bị tay hắn kiềm lại, bất lực cô buông thõng, hắn chẳng ngừng lại một giây nào, thấy cô im lặng thì cũng thả ra dần, im lặng dựa trán mình vào trán cô, hai tay vẫn giữ ở đầu cô
-.
13 - Dung Đình?
Hàn Băng Di hơi ngạc nhiên, tại sao Dung Đình lại tới đây?
- ừm, Băng Di cô vẫn khoẻ
Dung đình đi đến ghế bên cạnh cô, để túi xách sang một bên rồi ngồi xuống
- sao cô lại tới đây?
- thì đến để hưởng không khí bận rộn thôi ấy mà
-.
14 Hàn Băng Di trừng mắt nhìn hắn, từng đợt điện chạy qua khi tay hắn chạm vào người cô, ấm nhưng sao có cảm giác sẽ mất bất cứ lúc nào vậy. . .
Môi chạm môi, cảm giác ươn ướt làm cô mơ hồ, nhắm mắt lại mà hưởng thụ.
15 Bộp bộp bộp
-diễn hay lắm, Uy, anh diễn tốt thật. . .
Hàn Băng Di lấy lại thần sắc, đứng ở cửa khẽ vỗ tay, miệng cười như tự giễu, nhưng không hiểu sao mũi cô cay quá, hai khoé mắt ướt nước chỉ cần khẽ chớp nhẹ sẽ trào ra ngay
Hắn đứng bật dậy, nhìn cô gái ngồi trên ghế, rồi khó hiểu nhìn cô, có chuyện gì vậy?!
Tiếng chân chạy đi, tiếng đóng mạnh cửa, tiếng la hỏi của Lan Lăng làm tai hắn ù đi, cau mày nhìn cô gái bên cạnh
- cô.
16 - tổng giám đốc!! Xin anh né cho
Cô ngưng lại vì bị hắn chắn giữa đường, nhẹ lách người sang một bên mà đi thẳng. . . Hắn khó chịu. . Thật sự rất khó chịu.
17 Cả một đêm nằm suy nghĩ kết quả như sau. . .
Lâm Vũ Uy vừa bước vào cửa Lâm Thương, đẩy chiếc cửa kính xoay ở ngoài sảnh, uy nghiêm bước vào, hết thảy các nhân viên đều mở to mắt mà nhìn.
18 - lúc nãy cô thấy rồi chứ?!
Tần Lạc Dương khẽ nhếch môi, đôi mắt nhìn sang cô gái ngồi bên cạnh. Một tay lái xe, một tay gác lên gờ cửa
- thấy?! Tôi không thấy!!
Hàn Băng Di cúi đầu, đôi mắt nhắm hờ.
19 Cạch. . .
- anh
Hắn đẩy mạnh cô xuống ghế sôfa, tự nhủ trong lòng phải kiềm chế, kiềm chế lại ngay. . Nhưng dường như không những tay không nghe mà cả môi hắn cũng chẳng nghe theo.
20 Hắn nhếch môi, bỗng cảm thấy như đang đi guốc ( giày :)) trong bụng nhau vậy, biết cô đang nói về việc gì, hắn xoay đầu, cẩn thận nhìn Giang tổng và ông John.