21 Yên cùng Phong bước vào khu công viên giải trí, Phong rất ghét khi phải đến những nơi nhiều người như thế này, anh không thích những thằng đàn ông nơi đang nhìn Yên với ánh mắt thèm thuồng như thế, Phong bước đến nắm chặt lấy tay Yên ra vẻ sở hữu, hành động như thế làm cho bọn đàn ông kia phải biết đường mà rút bởi vì so về diện mạo thì thua kém Phong xa.
22 Khung cảnh của màn đêm như một khối đen, dưới đường ánh đèn đua nhau khoe sắc, những tán cây rung nhẹ trong gió, những chiếc lá nhỏ chậm rãi rơi xuống đường rồi được một cơn gió nhẹ khác cuốn đi nhanh trên mặt đường, những chiếc lá khô va vào chân của hai người đang bước thật chậm trên con đường của mùa thu thật yên bình biết mấy.
23 Một ngày vui chơi kết thúc, Yên vì mệt mà ngũ luôn trên xe, Phong thì một tay lái xe, tay còn lại nhân lúc Yên ngũ say mà nắm chặt lấy bàn tay Yên, bàn tay tuy thật nhỏ nhắn so với tay anh nhưng mang đến cho anh một cảm giác rất ấm áp, khiến lòng anh trở nên vui hơn.
24 - Bộp. - Hải Minh khó chịu quẳng tập hồ sơ dầy cợm xuống bàn làm việc của Hạo. Hạo đang chăm chú xem những tài liệu quan trọng thì bị Hải Minh làm cho phân tâm, ánh mắt liếc sang tập hồ sơ 1s rồi nhanh chóng thu ánh mắt về vị trí cũ.
25 Hôm nay Yên thức trễ hơn mọi ngày, cô cảm thấy trong người không được khỏe cho lắm, bước chân xuống giường, đầu hơi choáng mà ngồi phịch lại xuống…- ẳng… ẳng…- Tiểu Bạch giật mình khi nghe tiếng của Yên, nó thấy Yên không bước xuống mà cứ lấy tay xoa xoa thái dương nó chạy đến liếm liếm vào chân Yên.
26 Đúng lúc đó ánh mắt Hạo cũng nhìn thấy nơi góc khuất trong một góc nhỏ, có một thân hình nhỏ bé thân quen, cô nhìn anh với ánh mắt lạ lẫm lẫn buồn bã, anh chợt khựng người đã lâu anh không gặp được người con gái mà anh ngày nhớ đêm mong.
27 Tiếng còi xe cấp cứu kêu inh ỏi trên khắp con đường mà nó đi qua, Hạo và Yên cùng nằm trên cùng một chiếc xe, Hạo tuy mất sức rất nhiều và đôi chân gần như không thể cử động, nhưng anh còn đủ tỉnh táo để nhìn qua phía bên Yên, trông Yên bây giờ rất xanh xao, gương mặt còn mang một mảng hoảng sợ.
28 Chiếc xe thắng gấp trước cửa bệnh viện, Hân Hân rất nhanh lao xuống, cô chạy đến bàn y tá hỏi thăm phòng của Phong, khi đã có thông tin, Hân Hân không có đủ nhẫn nại, lại một lần nữa tại cùng một bệnh viện, người ta ban đầu thấy người con trai chạy thần tốc thì giờ đổi ngược là một cô gái và một anh chạy theo phía sau không ngừng kêu cô ngừng lại.
29 Đêm qua sau khi tỉnh dậy, biết tung tích Phong chưa xác định thì lòng Yên như lửa đốt cô không ngũ, cô mong chờ từng giây từng phút để biết rõ tình trạng của Phong như thế nào rồi.
30 3 tuần ở trong bệnh viện, Yên không gặp lại được Hải Minh, cô mong anh có thể giúp cô đi thăm Phong nhưng gần như từ bữa đó đến nay anh không hề xuất hiện, cô nghe Hạo nói rằng dạo này công ty bận rất nhiều việc, anh thì lại nằm viện, tất cả công việc anh chỉ có thể thực hiện qua máy tính rồi thông qua đó Hải Minh đi gặp đối tác rồi kí hợp đồng nên anh ấy rất bận, Yên đành buồn bã mà không nói thêm gì được.
31 Trong khuôn công viên rộng lớn, người ta nhìn thấy một cô gái nhỏ, cô ấy cứ khóc cứ chạy như thế, không ai hiểu chuyện gì xảy ra nhưng khi thấy một cô gái mỏng manh khóc đến đau đến đau lòng như thế không ai có thể vô tâm mà không xót thương.
32 Hải Minh và Hạo mang theo Yên trở về căn biệt thự của Trương gia, đến nơi Hạo không muốn đánh thức Yên dậy, nên nhờ Hải Minh ôm cô ấy vào nhà giúp, nhưng Hải Minh vừa chạm đến thì Yên tỉnh giấc nhìn hành động ôm mình kì lạ của Hải Minh, cô nhìn anh không chớp mắt ý muốn hỏi chuyện gì đang xảy ra.
33 - Chào ngài Lạc, đã lâu không gặp. – một người trung niên đứng dậy lịch thiệp đưa tay kéo ghế ra khi thấy người đàn ông cao lớn và uy nghiêm đó xuất hiện.
34 Bầu trời bên ngoài bắt đầu xuất hiện những đám mây đen lớn, gió cuốn theo những tàn lá cây khô bay cao lên trong không gian, sấm sét cũng nổi lên báo hiệu sẽ có một trận bão sắp đến.
35 Bóng đêm bao trùm căn biệt thự lạnh lẽo, lâu lâu lại nghe thấy tiếng đập vỡ đồ đạc phát ra từ một căn phòng từ phía lầu 4, bên ngoài mưa vẫn chưa hề có dấu hiệu ngưng lại, mà càng lúc càng mạnh hơn, những hạt mưa nặng trĩu đập vào bức tường lạnh giá.
36 Trong biệt thự của Lãnh gia. Hân Hân nhìn sắp ảnh trước mắt, từng tờ lật qua một cách nhanh chóng, khuôn mặt người bí ẩn trong tấm hình không thể hiển thị rõ, cô nheo mắt lại nhìn người đối diện ông ta… là Phạm lão.
37 6 tháng sau. Phong bước xuống sân bay, anh tháo mắt kính đen ra, đôi mắt chim ưng rảo xung quanh một vòng, cũng đã lâu chưa trở lại nơi này, đúng thật là nơi này không khí tốt hơn rất nhiều không khí ngột ngạt bên nước ngoài.
38 - Tổng Giám đốc Lãnh, anh hơi quá đáng rồi, buông tay ra khỏi em trai tôi ngay. – Minh Hà đứng phía sau hai người hét lên một cách tức giận Cô rất khó chịu khi chỉ vì một đứa rẻ rách kia lại khiến hai người đàn ông hàng ngàn người ước mơ lại đi đấu đá lẫn nhau, thật không đâu vào đâu cả.
39 Hân Hân cứ chạy trong đau đớn và nước mắt, khi ra khỏi biệt thự, cô đi lang thang trên con đường vắng bóng người, bước chân đi chậm dần lại, sức cô không còn đủ để tiếp tục chạy như ban nãy, cô đã thấm mệt.
40 Khi thông tin Yên cùng Hải Minh rớt xuống vực, Lạc Thiên Huy hầu như không có kế hoạch gì cho bước đi tiếp theo, vốn dĩ ông muốn giết chết con bé đó, ông hận nó đến tận xương tủy, từng giây từng phút ông chỉ muốn nó nếm mùi đau khổ.