1 Trăng đã lên cao. . . trong một thành phố nhỏ mọi người ai đấy đều hoảng sợ
" Quỷ hút máu !!! Chạy thôi "
" Mau chốn đi ! Quỷ hút máu tới rồi "
Tại một trẻ mồ côi.
2 " Cậu làm gì vậy ?"
Tiểu Mận lùi dần về phía sau. Không may trượt chân cô ngã. Bạch Hàn vội đỡ lấy cô. Tiểu Mận nhìn Bạch Hàn chằm chằm
Bạch Hàn khẽ tiến sát vào cổ cô.
3 *******
" Mùi máu này. . . thật là ngon "
" Cậu là ai ?"
Một người con trai mái tóc màu trắng cùng với ánh mắt đầy lạnh lùng , đôi môi đỏ cùng với làn da trắng tôn lên vẻ lạnh lùng.
4 Tiểu Mận trở về nhà thăm bà. . .
" Bà ơi ! Cháu về với bà rồi đây !"
" BÀ ƠI !!!"
Tiểu Mận hốt hoảng khi thấy bà nằm ngất.
Cô nhanh chóng đưa bà tới bệnh viện gần nhất.
5 Bạch Hàn nhìn thấy cô. . . Cô định quay đi thì Bạch Hàn đo tới nắm tay cô lôi đi.
" Cậu làm gì vậy ?"
" Tôi đã nói là cô đừng hòng chốn khỏi tôi mà "
" Nhưng tôi không thể rời khỏi bà lúc này.
6 Tiểu Mận nhìn lên giường cô thấy hình ảnh hai bà cháu nằm ôm nhau ngủ thật ấm áp. Cô nhìn vào gian bếp thấy bà đang nấu ăn. . . Cô nhắm mắt lại không muốn nhìn mọi thứ nữa.
7 " Bạch Dương ?"
" Phải là tôi đây hai người bất ngờ lắm nhỉ ?"
" Anh ! Tiểu Mận vừa bệnh xong anh có thể để cho cô ấy nghỉ ngơi chút không ?"
" Nếu anh nói không thì sao ?"
" Anh.
8 Bạch Hàn cậu ở đâu ? Cậu có sao không ? Bạch Hàn.
Tiểu Mận vừa chạy vừa lo lắng. Cô chạy tới nhà họ Hàn.
" Bạch Hàn !Mở cửa !"
Quản gia nhà họ Hàn vội chạy ra.
9 " Cậu là ai ?"
" Đừng lo nữa. Có tớ ở đây rồi "
Giọng nói này.
Không thể nào.
Tiểu Mận đôi mắt rưng rưng hai chân như mềm ra. Run run. . .
10 Bỗng một cô gái bước tới. Mái tóc màu hồng kiêu kì. Tay cầm cuốn sách.
" Có chuyện gì thế này ?"
Tiểu Mận và Bạch Hàn vội quay ra nhìn.
" Đó là ai vậy ?" - Tiểu Mận hỏi
Cô ta tiến gần đến chỗ Tiểu Nam.
11 Khi còn ở cô nhi viện :
" Tiểu Mận ! Mau lại đây xem "
" Tiểu Nam có chuyện gì vậy ??? Oa bông hoa này đẹp quá "
" Đẹp nhỉ. Cho cậu đó "
" Cảm ơn cậu "
Tiểu Mận và Tiểu Nam cùng lớn lên với nhau.
12 Tiểu Mận ôm mặt ngồi khóc. Cô nhớ tới quá khứ ngày xưa của hai người.
Bỗng từ góc Bạch Hàn bước ra vòng tay ôm lấy Tiểu Mận.
" Không sao. Có tôi ở bên cô mà "
" Bạch Hàn ?"
" Hãy khóc đi.
13 Bạch Hàn nhìn Tiểu Mận chằm chằm.
Thấy mình vừa chém Bạch Hàn cô run run con dao bạc rơi xuống đất.
" Tôi. . . "
Tiểu Mận nhanh chóng chạy tới nhưng bản năng của ma cà rồng đã làm Bạch Hàn trở nên đáng sợ.
14 " Biết ngay mà. . . "
Tiểu Nam quay lại nhìn thấy Bạch Dương đang tiến về chỗ Bạch Hàn.
" Cậu đến đây làm gì ?" - Tiểu Nam nói.
" Tôi không ngờ cậu giám làm vậy đấy ? Thực sự tôi thường nghĩ con người yếu đuối biết bao vậy mà họ còn độc ác hơn cả loài quỷ dữ "
" Không hề vốn những con quỷ độc ác như các người mới là đáng khinh.
15 Tiểu Mận đi tới phòng của Bạch Hàn.
Cốc. . . cốc. . .
" Ai vậy ??? "
" là tôi Tiểu Mận đây "
" Cô mau về đi tôi không thể gặp cô bây giờ được "
" Tôi có nấu canh gà cho cậu.
16 " Bạch Dương không phải con ruột của phu nhân ?"
- Tiểu Mận vô cùng bất ngờ.
Phu nhân không hề nói gì chỉ quay đầu bỏ đi.
Về nhà cũng vậy bà lên phòng rồi đóng sầm cửa lại , ngồi lên giường suy nghĩ.
17 " Bọn con đã cắt máu ăn thề rồi "
" Con đang nói gì vậy ???"
" Bây giờ con sẽ uống nó cho hai người xem "
" KHÔNG ĐƯỢC MAU DỪNG LẠI CHO TA !!!"
Bạch Vương bê bát máu lên uống một nửa rồi đưa cho Minh Nguyệt.
18 Kể từ ngày đó Bạch Dương lúc nào cũng chỉ im lặng một mình làm những thứ mà mình muốn. Cậu đã tách biệt riêng với Bạch Hàn. . .
" Anh Bạch Dương hai em ta cùng nhau đi mua bánh cho mẹ em ăn đi.
19 Tiểu Mận chủ động tới phòng của Bạch Hàn.
" Có chuyện gì vậy ? "
" Tôi nghe nói hôm nay là ngày dỗ của bố cậu. Tôi muốn được giúp gì đó cho gia tộc cậu.
20 " Vì. . . nó là dao bạc. . . "
" Bạch Dương !!! "
Bạch Hàn vội cõng Bạch Dương chạy nhanh về biệt thự.
" Phu nhân hai người họ đã về rồi "
" Ừ , ta thấy nhẹ lòng hơn "
Phu nhân bèn ra mở cửa.