41 " Tiểu Mận, chị đang nghĩ gì thế? " - A Nhĩ tiến tới ôm lấy cổ Tiểu Mận từ phía sau.
" À không có gì chị đang nghĩ xem tối nay chúng ta sẽ ăn món gì thôi "
" Lâu lắm rồi bọn em chưa được ăn súp gà.
42 Đúng như dự tính của Tiểu Mận trăng vừa lên cao thì bọn chúng kéo tới. Tiếng ngựa chạy qua một cách ồ ạt.
" Xét toàn bộ cho tao!!! "
Bọn chúng bắt đầu đạp cửa lao vào nhà một cách hung hăng.
43 Máu khắp nơi. . . Tiếng gào khóc thảm thiết và tiếng ngựa chạy rầm rầm. . .
" Ta sẽ không tha cho một ai "
" A. . . A. . " - Tiểu Mận bừng tỉnh mồ hôi đầm đìa cô run sợ.
44 " Mà Tiểu Mận cậu biết cưỡi ngựa không vậy? "
" Tôi chưa "
Người hầu đem hai con ngựa trắng ra đưa cho Bạch Hàn. Cậu cầm vào sợi dây rồi đưa tay lên vuốt bờm con ngựa một cách nhẹ nhàng.
45 Bạch Hàn vô cùng tức giận. . . Cậu lấy ngựa chạy tới chỗ bệnh viện.
" Bạch Hàn! Cậu đi đâu thế? " - Hạo Vương hỏi.
" Coi trừng Tiểu Mận " - Bạch Hàn nói.
46 Vừa rạng sáng mọi người đã lên đường.
" Oa Tiểu Mận cậu thay trang phục tu nữ ra nhìn quen thuộc hơn đó! "- Vũ Hân nói.
" Tại tới nghĩ nó không hợp cho chuyến đi này lắm "
" Cậu mặc thứ này đẹp lắm đó nha! Không ngờ đồ của tớ cậu mặc lên mà nó đẹp lây.
47 ** Thay đổi **
***
" Không được đâu! Vậy quá nguy hiểm "
" Chúng ta phải liều thôi! "
Bạch Hàn đỡ Tiểu Mận lên rồi cắn vào cổ cô để hút máu nhưng cơ thể này không còn bao nhiêu máu nữa sau đó liền lấy con dao cắt tay mình rồi nhỏ máu vào mồm Tiểu Mận.
48 Mọi thứ như sụp đổ. . . không ai biết rằng một ngày nào đó cơ thể mình lại biến thành quỷ dữ cả , nó thật sự rất đáng sợ lắm. . . sẽ phải dùng máu để tồn tại và làm thương hoặc gây chết người khác.
49 Tiểu Mận chạy đến phòng của Bạch Hàn gõ cửa.
Cộc. . . côc. . .
" Ai vậy ?"
" Là tôi. . . Tiểu Mận đây "
Không thấy hồi âm Tiểu Mận định bỏ đi không ngờ cửa mở ra.
50 " Sao đột nhiên cậu lại muốn biết chuyện này ?"
" Cậu không thể trả lời sao ?"
Bạch Hàn kéo Tiểu Mận ngồi xuống ghế đá , cậu đặt hai tay lên vai Tiểu Mận nhìn cô chằm chằm :
"Cậu thực sự muốn nghe à? "
Chuyện này bắt nguồn từ rất nhiều năm trước rồi.