41 Bốn mặt tiếng hú nổi lên vang dội chói tai, dường như có người sắp vào đến trung tâm khu Hắc Lâm. Lạ hơn nữa là Hà quả phụ đi rồi, không thấy đâu nữa.
42 Cô bé áo đỏ, vẻ mặt trầm tĩnh, cười oang oang nói:- Trong rừng Hắc Lâm này có bao nhiêu người cũng không chạy thoát. Ngọn lửa cháy lên là bao nhiêu phòng ốc trong phạm vi năm dặm đều bị thiêu rụi.
43 Tám gã đại hán mặc áo tro đồng thanh nói:- Nhờ ơn sư thúc dạy dỗ trong tám năm trời, chúng tôi đã lãnh hội được khá nhiều, chỉ mong có ngày gặp cơ hội ra taỵ.
44 Trong nhà thất chỉ còn lại ba người là Liên Tuyết Kiều, Đỗ Thiên Ngạc và Thượng Quan Kỳ. Liên Tuyết Kiều đột nhiên lại bên Thượng Quan Kỳ, giơ bàn tay trắng như tuyết khẽ vỗ vai Thượng Quan Kỳ nói nhỏ:.
45 Người áo đen cười lạt nói:- Xiềng này đã khóa người quận chúa thì dù có võ công cũng không thi triển được nữa. Chắc quận chúa cũng đã rõ rồi. Liên Tuyết Kiều nói:- Đúng thế.
46 Lúc ấy người áo xanh cùng Thượng Quan Kỳ đã ngừng cuộc tỷ thí bằng nội lực. Hai người đứng xa nhau chừng mấy thước và cùng phóng ra những chiêu biến hóa kỳ dị để tranh đoạt thượng phong.
47 Người áo xanh còn đang ngẫm nghĩ, bỗng thấy tiếng Đường Toàn gọi:- Sư huynh phải bít hết đường hô hấp, chất độc trong làn khói này có thể làm chết người đó.
48 Thiết Mộc đại sư cười lạt hỏi:- Tên nghiệt đồ ngỗ ngược kia! Phải chăng ngươi muốn cùng lão tăng động thủ?Người áo xanh nghiêm nghị đáp:- Đại sư quyết không phải là địch thủ với tại hạ đâu.
49 Âu Dương Thống sau khi đón một chiêu của người áo xanh, liền nhảy lui ra ngoài một trượng vì ông e làm trở ngại đến sự biến hóa Kỳ Môn Cửu Cung trận. Người áo xanh trước nay thanh âm vẫn lạnh lẽo, thốt nhiên trở nên rất hiền hòa gọi Liên Tuyết Kiều.
50 Thiết Mộc đại Sư đột nhiên thở dài kêu lên một tiếng:- Nghiệt đồ!Âu Dương Thống quay lại nhìn Đường Toàn khẽ hỏi:- Bọn ta tha y thật ư?Đường Toàn nhăn nhó cười đáp:- Trận Kỳ môn Cửu Cung đã không vây hãm được y nếu còn đánh nữa, tất nhiên bị y tìm ra chỗ sơ hở để phá, đành buông tha y còn hơn, khiến y thủy chung vẫn đem lòng nghi hoặc.
51 Lại nói đến người áo xanh ra khỏi Kỳ Môn Cửu Cung trận cùng Liên Tuyết Kiều, Thượng Quan Kỳ trông về phía chính nam mà đi. Liên Tuyết Kiều thấy y đi vảo quãng rất hoang vu chẳng có đường lối gì thì trong lòng sinh nghi nhưng không dám hỏi.
52 Địa phương thần bí đó với bao nhiêu sự rùng rợn đã in sâu vào óc Thượng Quan Kỳ. Người áo xanh vặn hỏi, chàng nhớ lại những hiện tượng nơi đây để đem ra lừa bịp y.
53 Thượng Quan Kỳ vung tay đá chân càng lâu, càng mau lẹ càng thuần thục. Viên Hiếu hai mắt đỏ ngầu, càng suy nghĩ càng thấy nguy nan. Gã không nhẫn nại được nữa, lẩm bẩm:ta dùng sức mạnh ôm chặt đại ca lại, xem y còn múa may quay cuồng được nữa thôi.
54 Liên Tuyết Kiều giữ một thái độ cực kỳ trầm tĩnh. Tuy nàng biết có người vào phòng mà vẫn ngồi yên không nháy mắt. Thượng Quan Kỳ khẽ thở dài nói:- Cô nương đấy ư?Liên Tuyết Kiều đáp:- Ai ngờ lại gặp oan gia.
55 Đại hán giật mình hỏi:- Ngươi điên rồi sao?Đỗ Thiên Ngạc cười hỏi:- Trong đời ngươi đã giết bao nhiêu người rồi?Đại hán lại càng ngạc nhiên hỏi lại:- Chắc ngươi không uống thuốc giải độc đúng kỳ hạn.
56 Đỗ Thiên Ngạc thấy rèm kiệu vén lên, một người đàn bà mặc áo màu lục từ từ bước ra khỏi kiệu di vào đại điện. Tuy dưới ánh đèn sáng nhưng thiếu phụ không quay đầu lại nên không nhìn thấy mặt.
57 Bách Công Bảo nói:- Đã vậy ngươi cứ để hắn đấy cho ta. Đại hán cầm cây Tử Kim Phi Long nhuyễn tiên đưa cho Bách Công Bảo rồi nói:- Tôi giao luôn cả cây nhuyễn tiên này cho Bách huynh.
58 Đường Toàn tủm tỉm cười nói:- Tiếng lớn Quan Ngoại Tiên Thần của đại hiệp vang dội khắp thiên hạ chẳng lẽ lại đi ám toán người ta ư?Đỗ Thiên Ngạc giật mình hỏi:- Tiên sinh nhận xét tư cách tại hạ là hạng người nào?Đường Toàn chỉ cười lạt không đáp.
59 Bách Công Bảo vẫn lạnh lùng bình tĩnh dị thường, sắc mặt tự nhiên không tỏ vẻ gì khác lạ. Âu Dương Thống thở dài nghĩ thầm:Vẻ điềm tĩnh của gã này thật người thường không thể bì kịp.
60 Đường Toàn để ý nhìn những xác chết nằm lăn ra đó hỏi tiếp:- Chỗ này tuy hơi huyên náo một chút, song là khu vực tương đối an toàn nhất trong cánh đồng hoang.