61 Lưu Trưng kéo Nam Cung Nhã từ trong nước trèo lên bờ, đã muốn sức cùng lực kiệt. May mắn các nàng lúc ấy đã cách bờ không xa, bằng không cho dù Lưu Trưng còn khí lực, Nam Cung Nhã cũng không cố gắng được.
62 Chờ đến khi Lưu Trưng cùng Nam Cung Nhã xuất phát đi Thiên Tiêu Phong đã là ba ngày sau.
Nguyên bản theo ý tứ của Lưu Trưng là tính toán ở lại Kim Ô thành nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa.
63 Trong lòng Lưu Trưng khồn phải không có nghi hoặc.
Tuy rằng các nàng lúc trước từng cùng Long Hưng tiêu cục có tình cảm lúc cùng đường, hơn nữa Liêu Uy đối với các nàng có nhiều chiếu cố, lúc trước Chương Thừa Hiên cũng chỉ điểm cho nàng không ít chuyện trên giang hồ, thậm chí còn nói cho nàng mật đạo dưới chân núi, để cho nàng cùng Nam Cung Nhã đào tẩu.
64 Đáy lòng Chương Thừa Hiên không hiểu sao thấy cả kinh.
Tại thời điểm này, hắn rõ ràng đã nắm chắc phần thắng. Nhưng Lưu Trưng trước mặt vô cùng lạnh nhạt, còn nói ra một câu như vậy, thật làm người ta không thể không sinh tâm cảnh giác.
65 Từ giữa sườn núi hướng lên trên, đường lại trở nên khó đi.
Còn đường vốn rộng lớn bằng phẳng qua hai khúc quanh cực kỳ mạo hiểm lại trở thnahf sơn đạo hiểm trở, chật hẹp đến cơ hồ chỉ một người có thể đi qua.
66 Lúc Nam Cung Nhã tỉnh lại đã là hai ngày sau. Ánh mắt còn chưa mở, liền đã gọi trước một câu: “Lưu Trưng. . . ”
Không có người trả lời.
Nam Cung Nhã đành phải cố sức mở mắt ra.
67 Bên ngoài hang đá có tiến nổ vang, phản ứng đầu tiên cảu Lưu Trưng là lại có tuyết lở.
Nhưng tiếng nổ lại không đem tuyết ngoài của hang tiến thêm vào.
68 Nhưng phản ứng của Chương Thừa Hiên liền biết, người bị đóng băng bên trong tảng đá chỉ là phủ chủ của U Minh phủ.
Lưu Trưng cũng đi theo, đến gần vài bước, nhưng nàng là xem cha của mình, Diệp Lâm Phong.
69 Thượng Quan Minh nói ra như vậy, Lưu Trưng một chút cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Nàng chính là có chút tiếc nuối, vừa rồi vội vàng trong lòng, quên hỏi cha nàng một chuyện trọng yếu.
70 Hoa Cô nhìn Lưu Trưng múa kiếm trong chốc lát, lại không nhịn được nhìn Diệp Lâm Phong cùng Thượng Quan Minh so đấu.
Tình hình hai người bọn họ so với Lưu Trưng chậm chạp hơn nhiều.
71 Lưu Trưng chú ý thấy, Nam Cung Vô Nhai vẫn không tỏ thái độ.
Điều này làm cho Lưu Trưng có chút nghi hoặc. Ông ấy đến Thiên Tiêu Phong rốt cuộc có mục đích gì.
72 Tôn bà bà gần đây rất vui vẻ.
Bà ở nhà một mình ngây người hơn nửa năm, thật sự là cô đơn tịch mịch. Nhưng ngay khi sắp tới thời điểm mừng năm mới, Ba người Diệp gia đều bình yên vô sự trở lại, không những bọn họ trở lại mà còn mang theo một cô nương xinh đẹp trở về.
73 Theo thời gian trôi qua, Nam Cung Nhã dần có tâm sự.
Tâm sự này kỳ thật đã có từ rất sớm, chính là sau khi cùng Lưu trưng thành thân, số lần nàng nghĩ đến càng nhiều một ít.