41 Lưu Trưng cảm thấy được thật không thích hợp, cảm thấy càng nghi ngờ. Tiếng trả lời của Nam Cung Nhã mềm mại vô lực giống như không dùng được chút sức lực nào, hoàn toàn bất đồng với giọng nói thường ngày của nàng.
42 Nam Cung Nhã là bị đói tỉnh.
Lúc sau tỉnh lại, cảm thấy có chút không đúng, nàng theo bản năng giật giật thân thể, lại cảm giác như cả người mệt mỏi, bủn rủn, đau đớn.
43 Lưu Trưng cảm thây rằng, nàng cùng Nam Cung Nhã hai người sớm tuy hai mà một, huống chi. . . Bộ dáng xích lỏa của Nam Cung Nhã nàng cũng chưa phải chưa thấy qua.
44 Cách mấy tháng mới về đến trong nhà, trong lòng Nam Cung Nhã có vài phần cảm giác “Cảnh còn người mất. ”
Nghe người hầu nói Nam Cung gia trên dưới mạnh khỏe, Nam Cung Nhã liền an tâm đi tới khuê phòng mình ở trước kia.
45 Từ nhỏ, trong nhận thức của Nam Cung Nhã, người thích dội nước lã vào lúc nàng có tâm tình tốt, nếu không phải Công Nghi Ngưng, vậy nhất định là Nam Cung Tụng.
46 “Đang suy nghĩ gì?”
Lưu Trưng chà lau một hồi, thấy Nam Cung Nhã vẫn đưa lung về phía nàng không nhúc nhích, đứng ngẩn người liền hỏi một câu.
Nam Cung Nhã lúc này mới lấy lại tinh thần, xoay người lại.
47 Kỳ thật chuyện Lưu Trưng hơn phân nửa đêm trèo tường vào khuê phòng Nam Cung Nhã, từ cao đến thấp kỳ thật cũng đều biết, về phần không nên biết đến. .
48 Lưu Trưng bị mời đến thư phòng của Nam Vô Nhai uống trà.
Đến Hoài Diệp thành lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Nam Cung Vô Nhai.
Phụ mẫu của Nam Cung Nhã đều mất khi nàng còn nhỏ, nàng là do nhị thúc Nam Cung Vô Nhai nuôi nấng lên, chỉ luận công nuôi dưỡng, người bên ngoài không thể so với được.
49 Nam Cung Nhã một chút đã nghe ra là Lưu Trưng ở ngoài cửa gọi nàng. Nhưng nàng lúc này chính là đang xấu hổ và giận dữ không chịu nổi, thế nhưng che mặt không thể nói ra lời.
50 Nam Cung Nhã tuyệt đối không ngờ được, thân thể của mình lại kỳ diệu nhạy cảm như vậy.
Có lẽ là bởi vì, Lưu Trưng lúc này đang trêu trọc nàng, vuốt ve nàng, hôn môi nàng.
51 Có nha hoàn tiến đến, ánh mắt trốn tránh nói với Lưu Trưng ngoài cửa viện có người tìm nàng. Lưu Trưng cảm thấy sinh nghi, hỏi thêm một câu: “Người nào?”, Nha hoàn do dự trong chốc lát, cuối cùng cũng không dám nói ra miệng, chỉ nói là: “Diệp công tử ra xem sẽ biết.
52 Nam Cung Nhã không thấy Lưu Trưng đành phải gọi một nha hoàn tiến vào.
Nhưng nha hoàn vừa vào, vấn đề đầu tiên được hỏi đó là: “Tiểu thư cảm thấy trên người có ổn không“.
53 Nam Cung Nhã ở lại trong nhà nghỉ ngơi hai ngày.
Hai ngày này, đai đa số thời gian Lưu Trưng đều không cùng ở với nàng, mà là ở trong viện lúc trước Nam Cung phu nhân thu dọn cho nàng ở.
54 Nam Cung Nhã nhìn chằm chằm tử y nữ tử trước mặt hồi lâu, lại cảm thấy người trước mặt càng nhìn càng thấy quen thuộc, nhất là cặp mắt to kia, nhất định đã gặp qua ở nơi nào đó.
55 Từ khi xuất hiện Thượng Quan hâm, Nam Cung Nhã trở nêm phá lệ khẩn trương, vô luận Lưu Trưng đi đến nơi nào nàng đều nhìn theo chằm chằm, giống như sợ trong nháy mắt sẽ không thấy Lưu Trưng.
56 Lộ trình kế tiếp, Nam Cung Nhã ước chừng có ba ngày không có cùng Lưu Trưng nói một câu.
Ban ngày là lúc nàng không ngồi ở bên cạnh Lưu Trưng nữa, ngược lại thà rằng ngồi cùng Thượng Quan Hâm trong lại xe ngựa.
57 Vừa đi vào phòng của Thượng Quan Hâm, Lưu Trưng phát hiện ra chút không đúng.
Tuy rằng trong phòng có thắp đèn, nhưng có loại cảm giác mờ mịt đen tối, tiếp theo lại nghe thấy một mui hương lả lướt.
58 Ngày thứ hai, Nam Cung Nhã lại giường thật lâu không chịu đứng dậy.
“Ta nhớ rõ, hôm qua ngươi ngủ thật sự sớm. ”
Lưu Trưng đứng ở bên giường, rất lạnh lùng nhắc nhở một câu.
59 Các nàng vào ngày xuất phát, Nam Cung Nhã chẳng những không lại giường, còn thức dậy rất sớm. Nguyên nhân không vì cái gì, đơn giản là Nam Cung Nhã đang lúc mơ mơ màng màng, càm giác có người đang kéo vạt áo của nàng.
60 Không biết được bao lâu, nghe thấy tiếng gió ngoài thuyền càng dữ dội hơn, quất lên mui thuyền soạt soạt. Thân thuyền cũng theo đó mà lung lay một cái, dập dềnh có chút mạnh, giống như đem người thả vào trong một cái nôi lớn, sau đó không ngừng đung đưa.