1 Thánh Mục năm mười bảy, đông chí giờ Thìn canh ba, Vân phi Tần thị Vu Cảnh Ly Cung Đản đế hạ sinh thất nữ. Được ban tên “Nhược Hi”, phong kỳ mẫu Tần thị làm Quý phi, tiền thưởng châu kiện, tứ ban ở Hoa Chiếu điện.
2 Sở Mạc Trưng đem thân thể nho nhỏ của nàng kéo vào trong lòng, ôm ngồi trên đùi, ở trên khuôn mặt trắng nõn hôn một cái. “Đem thuốc uống tới. ” Thân thủ Oanh Nhiên liền lập tức mang chén sứ nhỏ tới trước mặt Nhược Hi.
3 Ngoài cửa điện bỗng nhiên truyền đến thanh âm Hồng Tụ: “Bệ hạ, Vô Mệnh cầu kiến. ” Sở Mạc Trưng chợt nhíu mày, nhìn tiểu nhân nhi trong lòng đã bị nam sắc mê hoặc đến đầu óc choáng váng, không khỏi cảm thấy buồn cười.
4 Đột nhiên ở trên môi truyền đến nhiệt ấm, làm cho Nhược Hi như bị điện giật, ngây ngốc mở to mắt, kinh thanh thở dốc. Mà lưỡi nóng rực linh hoạt của hắn đã tham lam càn quấy trong miệng thơm ngọt của nàng, quấn quýt cái lưỡi mềm mại.
5 “A… Quả nhi…” Trận trận âm thanh nam tính rên rỉ từ trong Thái y viện truyền tới. “Ân ha… Triệt, chậm, chậm một chút… A” Nữ tính yêu kiều cũng thêm vào trong đó.
6 Nhược Hi ngây người tại chỗ. Hoàng Triệt cũng không làm khó nàng, cánh tay từ một bên tán loạn y sam vứt bỏ tìm ra một bình sứ nhỏ men xanh ném ra ngoài: “Đóng cửa”, sau đó liền không hề để ý tới.
7 Sở Mạc Trưng ôm ngang Nhược Hi hướng vào phía trong điện. “Hoàng đế ca ca không phải muốn Nhược Hi nằm ở cái giường ngươi vừa vui vẻ hoan ái đấy chứ?” Sở Mạc Trưng nghe vậy không khỏi bật cười.
8 Sở Mạc Trưng đem người trước người chuyển qua, nhìn tiểu nhân nhi mở rộng vạt áo, trên vú ẩn ẩn vài đạo dấu vết hồng sắc, con ngươi càng thêm sâu ám, dễ dàng đem cung trang vàng nhạt trên người Nhược Hi toàn bộ khai giải, ôm tới trên long sàng.
9 Sở Mạc Trưng thân thủ đem Nhược Hi nhẹ nhàng áp đảo ở trên người, ngón tay thon dài trượt theo môi đỏ trơn bóng xuống dưới đỉnh hồng trước ngực, qua cái rốn xinh xắn, mang theo điện lưu nhè nhẹ lướt qua, cuối cùng dừng ở bí mật hoa viên ẩm nóng.
10 Sở Mạc Trưng định thân hình, đau lòng hôn lên môi Nhược Hi, một trận liếm hôn mút vào. “Hi nhi… Bảo bối của ta… Nhịn một chút…” Bàn tay to thon dài đưa về phía đỉnh chỗ hai người kết hợp nhẹ nhàng vuốt ve, giảm bớt đau đớn cho tiểu nhân nhi.
11 Bên trong đình Ngưng Uẩn, Sở Nhược Hi lười biếng gục đầu xuống bàn, nhìn ngoài đình từng mảnh tuyết bay, không một chút chạm tới cái chén trên bàn. “Chủ tử, trà đã nguội rồi.
12 Cập kê chi yến của Đông việt “Thiên gia chi ngọc” không thể qua loa chuẩn bị, văn võ bá quan, bao gồm cả các tiểu quốc đều phải sai sứ giả đưa tới hạ lễ.
13 “Hoàng muội miễn lễ, hôm nay là cập kê chi yến của ngươi, không cần đa lễ. ” Sở Mạc Trưng trong mắt quang mang lóe sáng, thân thủ nâng Nhược Hi dậy, nhờ tay áo dài che lấp mà khẽ chế trụ thắt lưng nàng.
14 Không khí đúng lúc nhiệt náo, đột nhiên thấy một đại thần đứng lên nói: “Bệ hạ, thần có việc bẩm báo. ” Sở Mạc Trưng nheo mắt, nguyên lai là Hữu Thừa Trương Hàng.
15 Nhược Hi tay chân bị trói từ trong bóng tối tỉnh lại, ngoại trừ sau gáy, thì trên người không còn chỗ nào bị đau. Xem ra đối phương không muốn hại nàng.
16 Tử y nhân động tác rất nhanh, trong nháy mắt đã đem cung trang phiền phức cởi ra. “Khuynh Nhan công chúa tựa hồ có chút khô nóng?! Để tại hạ giúp người mát mẻ đi.
17 Hắc y nhân ── Vô, chậm rãi ôm lấy Nhược Hi, cởi ra tầng tầng cung trang, chỉ còn sót lại thiếp thân cái yếm cùng bao khố. “Chỉ cần bản cung còn sống, nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.
18 Tiểu nhân nhi cảm giác một lát lâu không có thân nhiệt nam nhân, lần thứ hai khó nhịn nữu động. “Trưng… Trưng…” Vô câu môi: “Tiểu điện hạ thật ra rất trung tâm nha.
19 Nhược Hi chậm rãi mở mắt, chỉ thấy cửa sổ không đóng chặt bị gió đêm thổi khai. Gió đêm? Tiệc sinh nhật của nàng chính là cử hành vào ban đêm… Bỗng nhiên, ký ức trước đó trở lại trong đầu… nàng bị bắt, bị hạ dược… nàng ở dưới thân nam nhân tên Vô ấy rên rỉ, thậm chí ôm chặt hắn… Cầu hoan… Nước mắt, thuận theo khóe mắt chảy xuống.
20 Vô đi vào phòng, mạnh mẽ giơ cằm Nhược Hi, tinh tế xem kỹ. “Ngươi, khóc?” Tựa hồ không xác định rõ hai mắt sưng đỏ phía trước, Vô chần chừ hỏi. Nhược Hi nhẹ nhàng quay đầu, cúi xuống thưởng thức cây lược gỗ trong tay, “Ta nhớ ngày hôm qua, ta bị ngươi làm thương.