41 Lúc mở mắt ra, sắc trời đã sáng hắn, Nhược Hi duỗi người, nghiêng đầu qua một bên, nhìn giường đệm bên người hơi hõm lại, sau khi ngửi được hơi thở đàn ông như trước dày đặc, cảm giác thân thể chính mình liền sảng khoái, trong lòng bất giác một trận ngọt ngào.
42 Nghênh tiến vi phù điện, chỉ thấy Trương thục phi yêu kiều mảnh mai nằm trên giường, Sở Mạc Trưng ngồi một bên, vừa thấy Nhược Hi tiến vào, Trương thục phi trở nên lã chã chực khóc: “Bệ hạ, nô tì thật khó chịu…” “Sao vậy?” Trên mặt Sở Mạc Trưng yên lặng nhìn không ra bất luận cái gì tình tự, khẩu khí cũng chỉ là gợn sóng không hãi, không có bất kỳ phập phồng.
43 Bên này, Sở Mạc Trưng cùng Nhược Hi, Sở Mạc Đường, Chu Kính ở trong cung lặng lẽ chuẩn bị công việc xuất cung, thì bên kia, Uyên cùng Ẩn lại vui vẻ đùa giỡn Vô Tức đến quên thời gian.
44 Nửa đêm, Nhược Hi cho lui cung nhân thị nữ xung quanh đi nghỉ, đem ngọc bài tượng trưng thân phận hoàng thất cùng gộp gấm Mục An Nhiên đưa tới và một chút y phục nhẹ nhàng chống lạnh thu thập một phen, nghĩ nghĩ rồi lại cầm thêm kỷ bao lá trà Sở Mạc Trưng yêu thích, làm loạn giường đệm, giả bộ có người đang ngủ, rồi buông màn xuống, nhẹ đẩy cửa điện, vội vội vàng vàng chạy tới Huyền Thiên điện.
45 “Bọn họ là những tinh anh được chọn trong thị vệ doanh. ” Nắm tay Nhược Hi tới một bên, Sở Mạc Trưng thình lình lên tiếng. “Hoàng cung thất thủ, sẽ không sao chứ?” Nhược Hi ở bên tai nam nhân của mình nhẹ giọng nói.
46 Sau bữa sáng, Nhược Hi cưỡi Truy Phong, len lén bóp nát độc dược Hoàn Khánh trong tay, làm bộ uống nước rồi lặng lẽ đổ nước ướt lòng bàn tay, đem độc dược thoa lên.
47 Trốn tránh liên tục bốn ngày đường, cuối cùng cũng thấy được sân huấn luyện của Uyên uyển cách đó không xa. Nhược Hi thả chậm tốc độ tới gần, phát hiện Sở Mạc Trưng đứng ngoài cửa không ngừng đi qua đi lại, nhịn không được trong miệng thì thào: “Trưng, ta đã trở về…” Rồi lập tức từ trên ngựa ngã xuống…“Hi nhi!” Kinh hoảng rống to, Sở Mạc Trưng xông lên đón lấy thân ảnh tiểu nhân nhi.
48 Nghỉ ngơi mấy ngày, Nhược Hi cuối cùng đã được phép xuống giường. Kỳ thực bản thân nàng cũng không bị trọng thương, chỉ là vì sau khi bị Vương Tu chém một đao không đúng lúc băng bó điều dưỡng nên mới sốt cao.
49 Qua nhiều ngày chuẩn bị cùng bố trí, Sở Mạc Trưng huy binh Đông tiến, nhắm thẳng vào Đế đô. Ở lúc đại quân tiến đến, Trương Hàng mỗi ngày đều không ngừng phái người đưa tới một phong thư, bên trong hoặc là trâm sức ngọc bội của phi tần trong cung, hoặc là ngọc điệp thân phận đại thần.
50 Qua lần dạ tập, đại quân của Sở Mạc Trưng càng chiến càng dũng, thế như chẻ tre trực tiếp đánh vào ngoại thành. Nhưng đột nhiên khi sắp đến nội thành, Sở Mạc Trưng lại hạ lệnh đình chỉ công thành.
51 Bầu trời ám hồng, tựa như huyết sắc ngưng tụ… Sở Mạc Trưng mở mắt, từ trong trí nhớ hồi phụ, nhìn Trương Hàng trên tường thành làm trò hề, mỉm cười: Trương Hàng, thất vương chi loạn đã giúp ngươi thừa cơ chạy thoát.
52 Huyền Thiên điện, Sở Mạc Trưng lười nhác tựa trên giường, một tay gối sau đầu, một tay buông trên giường, nhìn ra bên ngoài cửa sổ đến xuất thần. Nhược Hi nhẹ nhàng đi vào, thấy bộ dáng nam nhân, biết là hắn đang suy nghĩ đến những binh lính vô tội chết đi.
53 Ngọ thiện, Chu Kính thỉnh Nhược Hi đi ôn tuyền. Vừa đi vừa nghi hoặc, chớp mắt đã đến ôn tuyền, Nhược Hi ngẩng đầu nhìn về phía trước, nhất thời cảm thấy không khí bốn phía toàn bộ biến mất.
54 Bỗng nhiên mất đi nhiệt độ cơ thể của nam nhân, Nhược Hi mở to hai mắt đã phủ sương mù, nhìn nam nhân đứng yên một bên. Nam nhân trước ánh mắt của tiểu nhân nhi chậm rãi cởi đai lưng, cởi quần, dục vọng sớm đã cương cứng đứng thẳng cách tiết khố mỏng hướng Nhược Hi run run.
55 “Tay…” Nhược Hi hờn dỗi giãy dụa. “Ha ha… Tiểu yêu tinh, bây giờ còn không phải lúc…” Sở Mạc Trưng ôm lấy đôi vú đầy ắp, nhẹ nhàng vuốt ve. Con ngươi nhìn đỉnh cực đại của nam nhân có dục vọng trong suốt, tiểu nhân nhi liếm liếm môi, muốn hôn lên, nhưng vì cổ tay bị lụa mỏng chế trụ mà không làm được gì.
56 Sở Mạc Trưng ôm tiểu nhân nhi thở dốc, nhẹ nhàng hôn lên tóc mai sớm đã ướt đẫm. Thịt hành tráng kiện qua lại ở mật huyệt ma sát di động, trêu chọc tiểu nhân nhi lại muốn.
57 Áy náy lau đi nước mắt của tiểu nhân nhi, nam nhân liên tục âu yếm bờ môi hồng nộn, “Hi nhi, ngoan, một hồi liền thư thái…” Nói xong, một bên thoáng tăng nhanh tốc độ, đong đưa thắt lưng.
58 Đông đi xuân tới. Ngày xuân Đông Việt, hoàng thành phủ trắng một mảnh thuần sắc, thị vệ trong cung cùng cung nhân đều đã đổi trang phục xuân, giẫm lên tuyết trắng đầy trời bay múa, bắt đầu một ngày mới.
59 Năm ngày, nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn. Năm ngày, Sở Mạc Trưng như trước ở trên triều không đả động tới vấn đề Trương Thị phản loạn, chúng đại thần trong lòng ngày thêm hoảng sợ.
60 Huân vương phủ. Sở Mạc Trưng, Sở Mạc Đường, Sở Nhược Hi ba người vây quanh trước giường, nhìn Huân vương hai vị sư phó. “Tảo sư phó, Nhạc Hi thế nào rồi?” Sở Mạc Đường nhìn như yên lặng, nhưng hai bàn tay nắm chặt lại tiết lộ hắn rất khẩn trương.