41 Cẩm Mân thấy cô liền giỡn: "Đi chơi về mặt tươi tắn khiếp nhỉ"
Hai tay theo phản xạ sờ mặt: "Có sao"
"Mà có mua quà gì cho bổn cung không" Nhìn cái túi
"Thấy rồi còn hỏi" Cô đưa túi quà ném sang Cẩm Mân
"Tặng quà mà ném thế á" Vừa trách vừa mở ra xem, là đôi giày cao gót màu đỏ sang chảnh
"Đẹp không?" Cô cười
Ai đó đen mặt: "Mày cũng biết tao không bao giờ đi giày cao gót lòe loẹt như thế này"
Uống một ngụm cafe rồi gật đầu: "Tao biết nên mới mua"
"Cái con trời đánh"
"Mà mày nên làm cho tủ giày đa dạng.
42 Cô ngờ ngợ: "Bằng cách?"
Hắn không nói mà làm bằng hành động, tay chậm rãi sờ soạng người cô vẻ khiêu khích.
"Anh mà tiến thêm một bước coi chừng tiệt nòi giống" Cô thản nhiên
"Bước cô nói là bước nào nhỉ?" Ai đó giả ngu
"Chỉ cần mở một nút áo thì đoạn sau chắc anh cũng biết thế nào rồi đó" Nhướn mày
Tay hắn vẫn chưa dừng trên người cô, còn cả gan mở một nút áo xem cô định làm gì.
43 Cô làm thư ký công ty hắn đã được một tháng. Thời gian này cô như chết đi sống lại. Phải nắm bắt và giải quyết gấp các công văn đến, giao việc cho các bộ phận liên quan, sắp xếp các cuộc hẹn và chuẩn bị hồ sơ cho hắn.
44 Sau hai ngày tập trung vào bài dự thi, cuối cùng cũng xong. Cô liền qua SBA đưa bài dự thi cho Châu Kỳ để nộp lên cấp trên. Về lại IU lúc đang soạn hồ sơ, chợt nhớ sinh nhật hắn đã qua.
45 Cô lấy tay che miệng ngồi phịch xuống, chuyện gì xảy ra với mình thế này, cô đâu cần anh ta phải hao tâm phí sức nghĩ ra mấy chiêu trò này chứ. Chỉ cần bảo chờ anh ta nắm quyền trong tay rồi hẵng ký giấy ly hôn, cô cũng sẽ đồng ý với anh ta mà.
46 Hắn bật cười: "Có phải những lời anh vừa nói không khiến em cảm động. Bởi em đã nghe được cuộc đối thoại khi nãy"
Cô im lặng, hắn nói: "Tưởng lúc em lên đã cho anh ăn tát rồi chứ.
47 Hắn chuẩn bị lấy xe đi tìm cô, mẹ hắn nghiêm mặt: "Đứng lại, về nhà nói chuyện"
Hắn quay ra: " Nhưng. . . "
"Không nhưng nhị gì hết"
Về đến nhà mẹ hắn xéc tai kéo ngồi nơi ghế: "Không ngờ cưới con gái người ta rồi mà còn léng phéng, đêm tân hôn thì không ở nhà.
48 Sau ngày đăng ký kết hôn cuộc sống của cô lại bước sang trang mới. Lúc trước cô nói một câu hắn đả kích mười câu. Bây giờ bực mình cô nổi cáu là hắn không bao giờ đá đểu như trước.
49 Chờ lấy kết quả hắn hỏi cô: "Lấy máu nhiều em không sao đó chứ"
"Không sao, anh thấy lâu nay em có bệnh tật gì đâu. Em khỏe mà"
Cẩm Mân tiếp lời, vỗ ngực: "Từ nay ngày nào tao cũng sẽ đưa mày đi ăn các món bò để bồi bổ"
"Chắc thành heo luôn quá" Cô le lưỡi
Y tá ra: "Ai là Tuyết Băng ạ? Đã có kết quả, mời vào bác sĩ gặp"
Hắn và Cẩm Mân đi theo cô, bác sĩ gõ bàn: "Trong tình trạng này mà đi cho máu, cô đang nghĩ cái gì vậy"
Cả ba người trong đầu đều có dấu chấm hỏi to đùng, hắn hỏi: "Cô ấy bị bệnh gì sao bác sĩ"
Bà bác sĩ lắc đầu rồi viết gì đấy, Cẩm Mân nói: "Vậy tại sao lại không hiến máu được chứ"
Cô hỏi theo: "Tại sao vậy bác sĩ"
Bác sĩ nhìn cô: "Tuyết Băng đã có thai được hai tháng.
50 Mưa rơi tí tách, đứng trên cao nhìn ra lòng cô bỗng trùng xuống. Cát Cát đã mất hơn bốn tháng,hình ảnh Nani khóc đòi mẹ luôn ở trong thâm tâm cô. Vì sự tiếc nuối không thể hiến máu mà từ ngày Cát Cát mất cô dần quan tâm Nani hơn.