21 CHƯƠNG 21
Tống Lâm cả đêm mất ngủ, nằm ở trên giường nói chuyện với Thu Nhi không ngừng. Đương nhiên Thu Nhi cũng không thể nào vào giấc, cho dù Tống Lâm đã mơ màng, Thu Nhi vẫn không thể nào ngủ say.
22 CHƯƠNG 22
Ở với lão làm vườn lâu ngày, hai người cũng chầm chậm quen thân. Ban đầu Thu Nhi chỉ làm mấy chuyện lão làm vườn phân phó, bây giờ đã dám mở miệng hỏi một ít vấn đề về hoa cỏ.
23 CHƯƠNG 23
Đại quân vừa ra khỏi thành cảnh sắc liền khác biệt. Thu Nhi ngồi không quen trên mã xa xóc nảy liền choáng váng đầu óc, nhưng dù thế Thu Nhi vẫn mở to con mắt nhìn ngắm hết thảy chung quanh.
24 CHƯƠNG 24
Đoàn quân vừa tới tiền tuyến, trạng thái mọi người lập tức liền thay đổi, ngay cả một đám hỏa đầu quân ngày thường vẫn hi hi ha ha cũng đều trở nên nghiêm túc, bận bịu công chuyện của mỗi người.
25 CHƯƠNG 25
Sau trận địch nhân đánh lén, tướng quân bị chọc giận liền hướng chúng sĩ hô vang hào ngôn, nói là lần này nếu không đánh cho bọn chúng tè ra quần cúi đầu xưng thần, tuyệt đối không trở về!
Thừa dịp tình cảm quần chúng đang vô cùng xúc động, tướng quân liền gióng lên nơi chúng tướng sĩ một hồi trống khơi dậy tinh thần, hăng hái chiến đấu, không chỉ thu về thành trì quốc gia mà còn phá sập ba thành trì quốc địch.
26 CHƯƠNG 26
Lần này xuất chinh, Thu Nhi học được không ít điều từ chúng tướng sĩ. Thái y từng nói, làm nam nhân trước hết phải tự lập rồi mới dưỡng gia, có thể tìm được một công việc phù hợp là tốt nhất.
27 CHƯƠNG 27
Như nước triều dâng, từng cơn, từng cơn cuộn trào, tướng quân thân thể kích động. Thu Nhi bỗng nhiên chuyển động tác, đình chỉ phun ra nuốt vào, ngược lại dùng đầu lưỡi vờn liếm trên linh khẩu tướng quân.
28 CHƯƠNG 28
Tảng sáng ngày hôm sau, Thu Nhi rời giường, ban đêm hắn cũng chỉ chợp mắt được trong chốc lát, trong đầu toàn bộ đều là tính toán làm cách nào dụ hoặc tướng quân, làm cách nào trộm được đứa nhỏ.
29 CHƯƠNG 29
“Các ngươi đang làm cái gì?”.
Quân y tạm thời thu tay, đáp tướng quân: “Di Thu bị mất ngủ, đã trở nên rất nghiêm trọng!” Dứt lời lại tiếp tục xoa bóp cho Thu Nhi.
30 CHƯƠNG 30
Tướng quân nháy mắt ngây ngẩn cả người, chẳng lẽ lí do vớ vẩn ngày hôm qua hắn tùy tiện nói Di Thu cũng tin hay sao? Lần này đến phiên tướng quân khó xử.
31 CHƯƠNG 31
Tướng quân chật vật đứng dậy, phát hiện thân mình trơn tuột, trên giường chỉ có một chiếc chăn. Tướng quân quyết định đem chăn đắp cho Thu Nhi, còn mình để thân trần truồng xuống giường, nhặt quần áo lên phủi phủi rồi mới mặc lên.
32 CHƯƠNG 32
Cả đoàn quân thẳng tiến kinh đô, cách kinh thành càng gần, tâm tình tướng quân lại càng ngày càng bất an. Sau khi trở về, quan hệ giữa hắn và Thu Nhi làm sao tiếp tục, hắn như thế nào qua mắt mọi người trong phủ sống chung cùng Thu Nhi? Lại lấy cớ gì yêu cầu Thu Nhi đã không còn là thị đồng vẫn tiếp tục cùng hắn làm tình? Suy nghĩ mãi cũng không tìm được phương pháp, sau vài ngày đắn đo, cuối cùng hắn quyết định chấm dứt loại quan hệ phức tạp này.
33 CHƯƠNG 33
Tướng quân biết rõ đứa nhỏ sẽ không nhận ra Thu Nhi, mới hơn hai tuổi đã hai năm không gặp sao có thể nhận ra thân sinh được! Bất quá tướng quân cũng không muốn sớm đánh nát chờ mong của người kia, liền giả bộ an ủi hắn: “Ngươi đừng khẩn trương, đứa nhỏ là của ngươi, qua bao lâu nữa cũng vẫn là của ngươi!”.
34 CHƯƠNG 34
Thu Nhi cuối cùng quyết tâm, hiện tại hắn chỉ cần đưa đứa nhỏ lên mã xa tướng quân là được, vấn đề là đứa nhỏ đã lớn như thế, hắn phải làm cách nào người không biết quỷ không hay đưa đứa nhỏ lên mã xa? Thu Nhi cùng Thái y thương lượng đặt đứa nhỏ trong rương, giả làm dược liệu vận chuyển ra bên ngoài, nhưng nhốt một đứa nhỏ ở nơi tối tăm như vậy, nó sao có thể không khóc không kêu?
Ở thời điểm mọi người hết đường xoay sở, tướng quân xuất hiện.
35 CHƯƠNG 35
Đi tới chợ phụ cận Thu Nhi liền mang đứa nhỏ xuống xe, hắn muốn mua một ít đồ chơi dỗ trẻ. Đi vào chợ quả nhiên Hoan Nhi không khóc nữa. Từ khi nó chào đời tới nay chưa từng tới một nơi náo nhiệt như thế, một nơi đầy đầy những đồ chơi mới mẻ! Tiểu Hoan Nhi hưng phấn chạy qua chạy lại, ba tuổi nó đi đứng còn chưa linh hoạt, bùm một cái ngã sấp xuống cũng không để ý, lại đứng lên chạy tiếp!
Thu Nhi mua cho đứa nhỏ nào là mứt quả, nào là điểm tâm, mặt nhân, bất đảo ông, trống bỏi, chong chóng…Đứa nhỏ thích gì hắn đều mua, cơ hồ dùng hết tiền tiêu vặt hàng tháng.
36 CHƯƠNG 36
Yến thái y dường như không thể tin nổi việc này là thật, hắn không hiểu tại sao sau khi đã thoát khỏi cuộc sống khốn quẫn kia Thu Nhi còn muốn tiếp tục cùng người khác lên giường!
Thu Nhi nghe nói mình có con, thoáng kinh ngạc một chút, hỏi Thái y: “Mấy tháng?”.
37 CHƯƠNG 37
Sau khi phát hiện Thu Nhi và đứa nhỏ biến mất, lão làm vườn cũng không lộ ra điều gì, trước sau như một hoàn thành công việc của bản thân.
38 CHƯƠNG 38
Tống Lâm có chút sinh khí, hắn cảm thấy Thu Nhi rất lạ, sau khi ly biệt không từ giã, còn đóng cửa không cho gặp! Tống Lâm lòng bừng bừng lửa giận, không để ý Yến phu nhân ngăn trở liền xông thẳng vào Yến thái y gia.
39 CHƯƠNG 39
Tống Lâm một trận choáng váng, ngắn ngủn một buổi chiều, những sự việc ngoài ý muốn liên tiếp kéo đến, mỗi một việc đều có tính chất đả kích nặng nề.
40 CHƯƠNG 40
Ngày hôm sau, sau khi Tống Lâm theo tướng quân thượng triều trở về liền sắp xếp hành lý chào từ biệt. Tướng quân thấy hắn đi một mình liền bảo hắn mang theo Tiểu Xa, hai vợ chồng tân hôn ở một chỗ vẫn tốt hơn, tiền chuộc thân cho Tiểu Xa cũng không lấy một đồng.