41 Cuối cùng thì kì thi tốt nghiệp trung học cũng đã kết thúc, những bạn học khác đều có gương mặt như đã được giải phóng, hận không được trở về trường lập tức đem tất cả sách xé toang sau đó muốn tung chúng lên bay lượn đầy trời, còn An Diệc Thành vẻ mặt nhẹ nhõm lại không hề xuất hiện, đối với anh mà nói, đây chỉ là mới bắt đầu mà thôi, ngày mai sau khi thi nói xong, anh lập tức muốn bắt đầu đi ra ngoài tìm thêm việc làm ngắn hạn, anh đắn đo, nghe nói những người tuyển nhân viên không thích tuyển những người chỉ làm trong dịp hè, chỉ có thể nói mình chính là đi tìm công việc, sau đó nhanh chóng đi báo danh đại học trước, tìm lý do từ chối.
42 Trình Vũ Phỉ cảm thấy anh đang nhìn thẳng vào mình, mặc dù căn bản là cô không thấy được rõ vẻ mặt của anh, điếu thuốc trong tay anh run lẩy bẩy, một đám tro lửa nhanh chóng rớt xuống, tàn lửa còn chưa rơi xuống đất thì nó đã hoà cùng một thể với màn đêm.
43 Khi Tiểu Gia thức dậy, Trình Vũ Phỉ vẫn còn ngủ, đầu tiên bé chỉ mở mắt hi hí, sau đó lập tức thấy mẹ của mình, bé nháy mắt mấy cái, lại nháy mắt thêm vài lần nữa, loại cảm giác này quá tuyệt vời, bé mở to hai mắt nhìn mẹ mình, dáng dấp mẹ của bé chính là như thế này, chuyện bé luôn mong muốn xảy ra nhất đó chính là buổi sáng lúc thức dậy đều có thể nhìn thấy mẹ của mình, rốt cuộc bé đã đạt được ý nguyện này, bé cảm giác mình thật hạnh phúc rất hạnh phúc, loại cảm giác tuyệt vời này khiến bé cười khúc khích không ngừng lại được.
44 Hạ Tư Tư nghe Nguyễn Ngộ Minh nói xong, lại càng không cam tâm, nếu như Trình Vũ Phỉ thật sự là mẹ của Tiểu Gia, thì cuộc sống của An Diệc Thành chính là bị người phụ nữ kia phá hủy, chẳng lẽ vì Trình Vũ Phỉ là mẹ của Tiểu Gia, nên An Diệc Thành mới phải chấp nhận người phụ nữ kia, để từ nay về sau một nhà ba người sống cuộc sống hạnh phúc viên mãn? Vậy quá khứ phải chịu đau khổ của An Diệc Thành phải tính toán với ai? Cho dù người phụ nữ kia được An Diệc Thành tha thứ, cô ta cũng phải trả một cái giá tương ứng mới đúng, mà không phải giống như hiện tại đường hoàng trở thành mẹ của Tiểu Gia như vậy, nhiều năm trước chưa từng phải trả giá, nhiều năm sau lại trực tiếp tới hưởng thụ thành quả của An Diệc Thành, chuyện này quá không công bằng.
45 Trình Vũ Phỉ không thấy rõ vẻ mặt An Diệc Thành lắm, lại có thể cảm thấy, nhất định là anh đang nhìn mình. Đột nhiên cô liền nghĩ đến lời nói của Tiết Giai Nhu, thái độ của người khác đối với cô là cái gì, chính cô lại suy đoán như thế nào, toàn bộ những điều này đều không quan trọng, quan trọng là bản thân An Diệc Thành nghĩ như thế nào, anh để cô tới sống cùng Tiểu Gia, để cho cô và Tiểu Gia thoải mái ở cùng nhay, điều này đã nói rất rõ thái độ của anh, vì sao cô lại hoang mang nữa chứ?Cô vừa đi vào cửa chính, Tiểu Gia đã ra đón.
46 Vào đêm 30 năm nay, An Diệc Thành bảo Trình Vũ Phỉ gọi Trình Gia Đống đến biệt thự, hai ngày nay Trình Vũ Phỉ cũng đã ở cùng với Tiểu Gia, nhưng trên mặt cô vẫn có lúc trầm mặc có khi lại mang mấy phần phiền muộn, An Diệc Thành hiển nhiên biết rõ vì sao cô trở nên như vậy.
47 Sau khi Trình Gia Đống đến, Tiểu Gia liền vui vẻ ở sát bên cậu của mình muốn ngủ chung với cậu, sau đó đưa mẹ "đuổi" vào phòng của ba,Tiểu Gia được như ý, cười vui vẻ nghĩ mình thật sự thông minh, đứng ở cửa phòng nhìn ba mẹ, cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
48 Một ngày trước. . . . . . Luật sư Ngô bị An Diệc Thành trực tiếp kêu tới đây, còn tưởng rằng xảy ra chuyện lớn gì, vì vậy mặc dù trời mới rạng sáng, anh vẫn vội vã chạy tới, chỉ là sau khi đến, nghe An Diệc Thành muốn lập ra di chúc thì có mấy phần không thể tưởng tượng nổi, An Diệc Thành còn trẻ như vậy, hoàn toàn không hợp với suy tính này.
49 Sau khi Tiết Giai Nhu về đến nhà, lại bất giác tự vấn lương tâm, cô đối xử với Nhân Nhân như vậy, ở trong mắt một số người mẹ có phải đã phạm vào tội lớn không thể tha thứ hay không, bị người khác biết nói không chừng sau này sẽ bị nguyền rủa xuống Địa ngục, giống như rất nhiều người phụ nữ mà cô biết vậy, phụ nữ nên kết hôn sớm một chút, kết hôn rồi nên sớm sinh con, sau đó coi chồng con là quan trọng nhất, hy sinh bản thân vì gia đình là đương nhiên, giặt quần áo nấu cơm là việc phải làm, làm cho chồng và con hạnh phúc là điều tất yếu.