421
Nếu không có vết sẹo này thì hắn ta dù chưa thể gọi là khôi ngô tuấn tú hơn người nhưng cũng là một trang sáng láng.
Lúc này, tay hắn đặt trên một tranh đao cong trên bàn, nhìn về người thiếu niên đứng bên cửa sổ, "Sao rồi, đã tới chưa?"
Người thiếu niên đứng cạnh cửa chỉ khoảng mười ba, mười bốn tuổi, rất thanh tú, có đôi mắt tròn, môi hồng, răng trắng, dáng vẻ non nớt.
422 Trong màn đêm, ánh sáng của hai cột trụ trước mặt đã mất đi sắc điệu vốn có, ở đây tối tăm mịt mù, ánh sáng xanh vàng nơi này chiếu xuống rừng cây u ám mịt mù, khuôn mặt bọn họ lập loè sắc vàng sắc xanh, ma mị tựa như yêu quái trong núi.
423 Vân Phong thấy tình cảnh này cũng biết là không thể tránh né được, lúc trước Lâu Thất có rất nhiều nghi vấn với hắn nhưng trước giờ nàng chưa từng mở lời hỏi han, nếu nàng hỏi thì hắn cũng không muốn lừa gạt nàng.
424 Nàng luôn cảm thấy rất vi diệu, có lẽ vô hình chung có một cái gì đó khống chế mọi thứ, vì vậy mà những đồ vật này mới đến tay nàng. Nếu nói cây trâm phượng hoàng ấy là của phụ thân thân sinh ra chàng tặng cho mẹ nàng thì bây giờ đã có việc cần dùng đến, nàng cũng không muốn đem trả lại nữa, cùng lắm là Mỹ Nhân Quả đưa cho bà là được.
425 Ánh mắt của Lâu Thất liếc nhìn qua bên đó, tuy nàng cảm thấy có chút kỳ quái nhưng tình trạng hiện nay của Trầm Sát đã lấy đi toàn bộ mọi sự chú ý của nàng.
426 Hiện giờ mưa vẫn còn rất lớn, họ chắc chắn không có cách nào tìm được củi khô, vì thế Trần Thập và Tiểu Ngũ cũng tạm thời không ra ngoài, hai người bắt đầu thu dọn sơn động này.
427 Nội lực của Lâu Thất đã không dám tùy tiện truyền vào nữa, chỉ kiểm soát một tia tiến vào đan điền của Trầm Sát để kiểm tra, nhưng điều khiến nàng vô cùng kinh ngạc là, nàng phát hiện đan điền của Trầm Sát giống như có gì đó đang tích tụ, giống như biển mây bao la, không bờ bên, mênh mông sâu thẳm có thể dung nạp nội lực vô cùng vô tận.
428 Sau khi nói xong câu này, Lâu Thất bèn quay về bên cạnh Trầm Sát. Nàng chẳng qua là đi lại để vận động một chút, bây giờ bảo nàng rời xa Trầm Sát là không thể.
429 Cuối cùng mưa cũng tạnh, trước cửa tiệm vàng có một chiếc xe ngựa dừng lại, hai nha hoàn xuống xe, sau đó đỡ một tiểu thư bước xuống, đi vào trong tiệm.
430
Trần Thập lập tức kinh hãi, xông tới bên cạnh nàng: "Cô nương, sao vậy?"
Lâu Thất không trả lời hắn, không nói lời nào nhưng sắc mặt tức giận.
431
"Tiểu Mẫn cảm thấy, chúng ta nên tiến hay nên lùi?" Nàng di dời ánh mắt, nhẹ nhàng hỏi.
Có lẽ cảnh vật trước mặt thật khiến con người kinh hãi, chấn động đến nỗi Tiểu Mẫn có chút không kìm chế nổi, giọng điệu của hắn mang theo chút gấp gáp, "Đế Phi, chẳng phải người dân của thôn Tiểu Sơn Cư kia từng bảo trăm năm trước đã xảy ra vụ việc thần tiên phẫn nộ hay sao? Có khi nào nơi này được tiên nhân cư trú qua, cho nên mới lưu giữ lại tiên cảnh không thể có ở trần gian.
432
"Tiểu Trương Tử, ngươi cứ việc đi đi nhé, bảo vật của ngươi hết, ta không ngó ngàng đâu. "
Lâu Thất nói xong định lùi về phía ngoài động.
"Đế Phi.
433 Ánh mắt Trương Mệnh gườm gườm nhìn vào Lâm Thịnh Uy và Ngũ Tiếu Vũ ở sau lưng nàng, Lâu Thất lại chẳng chút nhượng bộ, nàng nhướn nhướn mày nhìn hắn khiêu khích.
434
Từ trước tới giờ chưa khi nào Lâu Thất cảm thấy giọng nói lạnh lùng này của Trầm Sát lại êm tai như lúc này.
Nàng lập tức quay đầu lại liền nhìn thấy Trầm Sát sang phi thân tới, toàn thân chàng đều là máu đen nhưng vẫn vô cùng oai hùng lỗi lạc, điều khiến cho Lâu Thất cảm thấy kinh hãi chính là hai con ngươi trong mắt chàng.
435
"Nếu bây giờ chàng không cho ta xem, từ nay về sau đừng chạm vào người ta, chàng mà chạm vào ta thì ta sẽ hết lên là sàm sỡ đấy nhé".
Trầm Sát liếc nhìn nàng một cái, kích động nghiến răng ken két.
436
"Đây là âm thanh gì?"
Âm thanh đó mặc dù khá rõ nhưng không gần lắm. Mọi người nghe thấy âm thanh này đều cố gắng lắng nghe xem nó tới từ đâu.
437
"Đây không phải là trúng tà, mà là nhân cách phân liệt"
Lâu Thất nói với Trầm Sát: "Hãy giúp Trần Thập đưa họ đi, nhân cách còn lại của Vân Phong e rằng không tốt đẹp.
438
"Nó ở trên đầu ngươi!"
Lâu Thất hét lên một câu, Trầm Sát vung đao chém xuống đầu, sát khí đằng đằng.
"Uỳnh!"
Con quái vật đó lại gầm lên, âm thanh vô cùng ghê rợn.
439
Lời này vừa dứt, đối phương đã đáp lời hắn, chỉ là lời đáp lại khiến hắn càng đặc biệt phát cáu.
"Phì, ta thật sự không hiểu, tại sao luôn có người thích nói câu này.
440 Tuy Lâu Thất tránh được cú ngã trên đất nhưng cũng không thấy nàng cảm kích. Ngược lại còn tóm lấy ngực hắn, sau khi đứng dậy liền lùi một bước, trừng hắn.