401
Sát ý trong mắt, đột nhiên bị thay thế bởi ý cười, nàng bỗng nhiên trở nên rất dịu dàng, "Trong gùi thuốc của ngươi có những loại dược liệu nào vậy?"
Hồng Dương vốn đã thất điên bát đảo bởi vẻ đẹp của nàng, giờ lại thấy nàng dịu dàng như vậy, giọng nói ngọt nào, ánh mắt của hắn bất giác dời xuống bờ môi kiều diễm kia, hắn không nhịn được bèn nuốt nước bọt.
402
Lần này Lâu Thất mang theo Ân Dao Phong và ba mươi mấy người kia đi cùng.
Còn có cả Trần Thập và Lâu Tín.
Còn về Trầm Sát, vốn dĩ nàng không cho hắn đi cùng, bởi vì hắn đang bị nội thương, lỡ gặp phải chuyện gì, nàng lo lắng hắn lại không kiềm chế được lại đòi ra tay, nhưng Trầm Sát cứ đòi đi cho bằng được, nàng cũng hết cách rồi.
403
Vân Phong mỉm cười nhìn nàng: "Chẳng phải cô cũng có thể nhìn ra đấy sao?"
Lâu Thất thấy Vân Phong cứ thần thần bí bí, nàng không nói nhiều với hắn nữa, nàng nhìn sang thôn trưởng: "Thôn trưởng, chúng ta có thể nói chuyện một chút với ông không?"
Thôn trưởng nhìn họ, gật đầu, "Mời các vị qua bên này.
404
Tiểu Ngưu đi đầu tiên, họ ra khỏi thôn, phải đi qua cánh rừng chuối kia.
"Các người không thể hái trộm chuối, đây là chuối của người trong thôn trồng.
405 Sau khi bóng dáng Vân Phong khuất sau cánh rừng, Lâu Thất bắt đầu dạy ba mươi mấy người này, Trần Thập và Lâu Tín cũng theo học. Ban đầu Trầm Sát chỉ ngồi ở bên cạnh nghe cho vui, nhưng nghe chưa được vài câu đã thấy chán, Ưng cũng chẳng có hứng thú với những thứ này, hơn nữa hắn sớm đã bị Lâu Thất phủ nhận, nói hắn không có thiên thú theo nàng học, nên cũng chẳng lãng phí tinh lực nữa, hắn xoay sang nói với Trầm Sát: "Chủ tử, qua bên kia nghỉ ngơi một chút đi.
406
"Bao nhiêu người đến đây?" Hắn đuổi theo, Ưng lập tức hỏi.
Hắn cũng nghe được giọng nói của đối phương, sợi dây đàn trong tim càng kéo căng ra hơn nữa.
407 Trái phải trước sau đồng thời có ánh sáng của bảo kiếm lóe lên đâm qua đây, động tác vừa nhanh vừa tàn ác, nội lực của bốn người đều cực kì thâm hậu, kiếm xuất ra mang theo kiếm khí kinh khủng, võ công của Ưng vốn dĩ thuộc hàng thượng đẳng, nhưng bây giờ hắn một chọi bốn, bên cạnh còn có mấy kẻ canh chừng chờ đợi cơ hội đâm thêm một nhát, hắn thật tình lực bất tòng tâm.
408 Điệu múa, đương nhiên không phải thật sự đang nhảy múa, mà là vũ điệu nhấp máu, vũ điệu chết chóc, là một điệu nhảy cuồng nộ từ cửu u địa ngục lạnh lẽo.
409 Cái động kia trông chỉ dung nạp được một người có thân hình không cao to lắm chui vào được, nhưng trong đó âm u lạnh lẽo, cũng chẳng biết tại sao, tùy tiện chui vào đó không phải là một ý kiến hay ho.
410
Lúc này nam nhân mày trắng đã nhìn rõ ngũ quan của hắn ta, thấy là Trầm Sát, trong lòng của hắn mừng rỡ, liền bỏ lơ sự chấn động của nhát dao hồi nãy mà hắn ta mang đến, "Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục vô lối ngươi lại ráng xông vào!"
Lời của hắn vừa dứt, bèn nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của nam nhân quét qua, trong mắt ngưng đọng sát ý, đôi mắt đó, là một màu đỏ ngầu vô tận! Và nhìn thêm vài lần, bèn cảm thấy đôi mắt trào máu như giếng máu, có thể diệt gọn con người tùy lúc, khiến người khác cảm thấy kinh khủng.
411
"Tiểu Mẫn cảm thấy, chúng ta nên tiến hay nên lùi?" Nàng di dời ánh mắt, nhẹ nhàng hỏi.
Có lẽ cảnh vật trước mặt thật khiến con người kinh hãi, chấn động đến nỗi Tiểu Mẫn có chút không kìm chế nổi, giọng điệu của hắn mang theo chút gấp gáp, "Đế Phi, chẳng phải người dân của thôn Tiểu Sơn Cư kia từng bảo trăm năm trước đã xảy ra vụ việc thần tiên phẫn nộ hay sao? Có khi nào nơi này được tiên nhân cư trú qua, cho nên mới lưu giữ lại tiên cảnh không thể có ở trần gian.
412
"Tiểu Trương Tử, ngươi cứ việc đi đi nhé, bảo vật của ngươi hết, ta không ngó ngàng đâu. "
Lâu Thất nói xong định lùi về phía ngoài động.
"Đế Phi.
413 Ánh mắt Trương Mệnh gườm gườm nhìn vào Lâm Thịnh Uy và Ngũ Tiếu Vũ ở sau lưng nàng, Lâu Thất lại chẳng chút nhượng bộ, nàng nhướn nhướn mày nhìn hắn khiêu khích.
414
Từ trước tới giờ chưa khi nào Lâu Thất cảm thấy giọng nói lạnh lùng này của Trầm Sát lại êm tai như lúc này.
Nàng lập tức quay đầu lại liền nhìn thấy Trầm Sát sang phi thân tới, toàn thân chàng đều là máu đen nhưng vẫn vô cùng oai hùng lỗi lạc, điều khiến cho Lâu Thất cảm thấy kinh hãi chính là hai con ngươi trong mắt chàng.
415
"Nếu bây giờ chàng không cho ta xem, từ nay về sau đừng chạm vào người ta, chàng mà chạm vào ta thì ta sẽ hết lên là sàm sỡ đấy nhé".
Trầm Sát liếc nhìn nàng một cái, kích động nghiến răng ken két.
416
"Đây là âm thanh gì?"
Âm thanh đó mặc dù khá rõ nhưng không gần lắm. Mọi người nghe thấy âm thanh này đều cố gắng lắng nghe xem nó tới từ đâu.
417
"Đây không phải là trúng tà, mà là nhân cách phân liệt"
Lâu Thất nói với Trầm Sát: "Hãy giúp Trần Thập đưa họ đi, nhân cách còn lại của Vân Phong e rằng không tốt đẹp.
418
"Nó ở trên đầu ngươi!"
Lâu Thất hét lên một câu, Trầm Sát vung đao chém xuống đầu, sát khí đằng đằng.
"Uỳnh!"
Con quái vật đó lại gầm lên, âm thanh vô cùng ghê rợn.
419 Trương Mệnh lúc này vẫn nói với vẻ say sưa: "Nếu ngươi lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm, thì theo ngươi, cái thứ giúp ngươi bảo toàn tính mạng tốt hơn hay là cái thuốc kéo dài tuổi thọ kia quan trong hơn.
420
"Keo kiệt quá!" Lâu Thất lẩm bẩm trong miệng, rồi đưa một quả lên miệng: "Vậy chàng cũng không ăn sao?"
"Bổn Đế Quân nói là hái cho nàng ăn, chớ co nhiều lời.