101 Mấy ngày sau cứ thế trôi qua trong mơ mơ hồ hồ, ta nếu không quên nhóm lửa thì cũng quên lấy nước. Mà Ngọc Trúc cũng chưa từng quay trở lại. Ta vội mang quần áo vừa phơi khô vào trong nhà thì sắc trời đã tối, đặt quần áo vào trong chậu gỗ, ta lại quên mất nó, cứ ngâm trong chậu suốt một ngày đêm.
102 Ngọc Trúc đi khỏi, căn phòng lại khôi phục yên tĩnh vốn có, Bận rộn một ngày đêm, ta quả thực cũng mệt mỏi. Cũng không đem bạc cất đi mà vẫn để ở trên bàn, sau đó ngã xuống giường, nhắm mắt ngủ.
103 Thật vất vả đợi được đến hừng đông, ta lê từng bước nặng nề kéo cơ thể mệt nhừ đi đến một y quán, ta cảm giác bất cứ lúc nào mình cũng có thể ngất đi, may là tiểu nhị đứng ở cửa tiệm đã trông thấy ta, vội vàng đem ta đỡ vào phòng.
104 Ta sống tạm trong y quán đã gần mười ngày, cảm thấy sức khỏe khá hơn nhiều, mà Hồng Liệu cũng giúp ta tìm được phủ đệ của Hình bộ Thị lang. Sáng sớm, ta leo lên mã xa được Hồng Liệu giúp ta thuê đến.
105 Buổi tối, ta nằm ở trên giường nghỉ ngơi, thì nghe tiếng gõ cửa. “Tiểu thư, là ta. ” Ta ứng tiếng, đứng lên mở cửa cho nàng vào, Liên Tâm bưng cơm đứng ngoài cửa, phía sau còn có Phượng Húc.
106 Chàng không hiểu nhìn ta, một lát sau lại cúi đầu xuống, nhẹ nhàng gật đầu một cái. Lúc ngẩng đầu lên thì ta thấy nước mắt trong đôi mắt của chàng. “Ta hiểu nàng, Nàng không thích hợp sống ở chỗ này, ép nàng ở lại, chỉ làm nàng thêm thương tổn mà thôi.
107 “… Sau đó thì sao?” Một thanh âm non nớt vang lên, hỏi dồn. “Sau đó? Sau đó còn có chuyện gì nữa đây? Người thuyết thư hỏi ngược lại. “Sùng Lang và Nhiễm Nhi thì sao? Nhiễm Nhi đi, có trở về không?” Đứa bé lại cất tiếng hỏi.
108 “Triệt phi tiếp chỉ. ” Vốn dĩ nàng đã bắt đầu chuẩn bị rời khỏi chốn này rồi, thế nhưng đạo thánh chỉ này đã phá vỡ sự yên lặng của nàng, cách đây mấy hôm.