61 Vừa bước qua mùng ba thì người của lễ bộ đã đến rồi, báo rằng đã chọn xong ngày, theo ngày sinh thần của ta thì mùng ba tháng ba là ngày tốt nhất. Ta đương nhiên không phản bác, sau đó người của lễ bộ lại nói, giá y đồ cười cần bắt đầu chuẩn bị, hoàng thượng ân chuẩn dùng lễ xuất giá theo quy chế công chúa cao quý nhất.
62 “Thiếp thỉnh an hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế. ” Ta không cho thái giám lên tiếng bẩm báo, tự mình bước vào trong Hoàn Thục Đường. “Nhiễm Nhi… Sao nàng lại đến đây? Đứng lên đi.
63 Việc của Liên Tâm tiến hành rất thuận lợi, Phương Húc cũng có tình ý với nàng, hoàn toàn không uổng phí tâm ý của ta dành cho họ. Hôn sự của cả hai được định vào mười hai tháng hai, là ngày lành song hỷ song cát, mà Đào Chước cung cũng trở thành nhà mẹ đẻ của nàng, Doanh Tâm cũng trở thành tỷ tỷ một nhà đến sống trong quý phủ thị lang.
64 Đoàn đưa dâu di rất lâu, rất lâu, ta mấy lần bị đánh thức trong giấc ngủ hỗn loạn, chớp mắt hoàng hôn đã buông xuống, giữa lúc đổi thành mã xa, lộ trình sẽ được rút ngắn hơn, đại khái còn khoảng mười mấy dặm nữa.
65 “Nương nương, thánh thượng hiện tại không thể gặp ngài. ” A Phúc thấy ta chẳng chút kinh ngạc, chỉ đưa tay ngăn cản ta vào gặp hoàng thượng. “Vì sao không được?” “Nương nương, thánh thượng đang xử lý quốc sự, lát nữa ngài quay trở lại nhé.
66 Ta như người mất hồn, lê bước ra khỏi Hoàn Thục Đường, A Phúc nhìn thấy bộ dáng này của ta, không nói gì mà cho gọi mã xa, dìu ta bước đến, dàn xếp xong, sau đó dặn người phu xe đưa ta trở về.
67 Mùng một tháng bảy là sinh nhật của ta. Có lẽ, chàng đã cảm thấy được chuyện của Mạc Trạch hoàng tử đã trở thành vết âu lo không thể xóa mờ trong ký ức của ta, không cần rời khỏi chàng bước đến bên cạnh người đàn ông khác, ta vốn dĩ nên vui mừng, thế nhưng ta vẫn không thể dễ dàng tha thứ được cho hành vi hèn hạ thế này, có lẽ do ta còn trẻ tuổi, ít va chạm vào những tranh chấp trong hậu cung, người đó trong ảo mộng của ta luôn mang hình tượng mạnh mẽ và quang minh lỗi lạc.
68 Chớp mắt hè đã qua thu đã đến, trận tuyết đầu tiên trong mùa bắt đầu bay lả tả, mùa đông lại sắp sang nữa rồi. Cuộc sống hằng ngày vẫn bình thản an nhàn trôi qua, nhưng lúc nào cũng có chút thiếu sót.
69 Ngày thứ bảy, liên tục bảy ngày, Hoàng thượng đều đi đến Tiếu Hoa Đường. Mà Vũ Dung Hoa này, từ ngày sắc phong đến tận bây giờ vẫn chưa từng trông thấy nàng ta, bảy ngày, cũng là số ngày ta nhận được ân sủng năm đó.
70 Chiều, hoàng hôn đã tắt lịm, ăn qua loa bữa tối, đang chuẩn bị quay về Tông Nhiễm tiểu phòng đem mấy quyển tập thơ hoa mà mấy ngày trước ta vẫn chưa chép xong ra.
71 Sùng Lang phẩy tay áo bỏ đi, mà hướng đi đến đương nhiên chính là Tiếu Hoa Đường. Lúc Thu Tễ bước vào rửa mặt chải đầu cho ta thì liên tục thở dài, một câu cũng không nói.
72 Hình như bởi vì thánh chỉ A Phúc mang đến hôm nay, khiến tất cả mọi người trong hậu cung đều vô cùng khẩn trương, có rất nhiều cung tần nghiêng về phía Vũ Thục Dung, ai lại không muốn nghiêng về phía cây to để đón gió chứ.
73 Rượu qua ba tuần, chơi đùa thỏa thích rồi, chẳng biết Vũ Thục Dung đã uống bao nhiêu rượu. Hai gò má ửng hồng, nàng liên tục cười, cười mãi, cười đến mức run rẩy hết cả người, khiến người ta không đành lòng nhìn thẳng.
74 Đoàn Nhi, Vũ Tình nhìn thấy ta về đến, dáng vẻ lắc lư say khướt, vội vàng bước qua nghênh đón. Bưng đến cho ta chén canh giải rượu, bắt ta uống cạn. Mơ mơ hồ hồ uống hết, rồi ngã lăn xuống giường không biết trời trăng mây nước là gì nữa.
75 Khí trời dần ấm lên, đã qua hai tháng, tiết trời lại sáng trong, tinh thần cũng thêm khoan khoái. Tuyết đầu mùa đã tan, hoa đào đẹp lung linh. Có lẽ do nguyên nhân là thay đổi y phục theo mùa nên mấy ngày nay, người ta luôn khó chịu, ngày nào đầu óc cũng mơ hồ không tỉnh táo, thời tiết mùa xuân khiến người ta dễ mệt mỏi âu cũng là chuyện thường tình, ngược lại chính là những ngày tháng vô nghĩa chán chường, bình thường ngoài ngủ ra cũng chẳng biết làm gì.
76 “Nàng tới đây làm gì?” Chàng hỏi. “Có một số việc thiếp không rõ, đến xin bệ hạ chỉ giáo. ” Ta quỳ xuống hành lễ. “Ai cho phép nàng vào?” Chàng không trả lời, nhìn đám thị vệ đang đứng chung quanh.
77 “Nương nương, trong khoảng thời gian này hoàng thượng tương đối bận rộn, ngài đừng đợi nữa. ” Ở lại Vũ Di Cung cũng gần một tháng, chàng cũng không sai người đến hỏi thăm dù chỉ một lần, Chỉ là phái thêm mấy cung nữ thái giám đến hầu hạ, còn có thêm chút đồ thường dùng.
78 “Nương nương! Nương nương! Bệ hạ tới!” Ta đang thêu một cái yếm, nghe có người thông báo như thế, giật mình buông tay, chiếc yếm rơi xuống đất. Thu Tễ đỡ ta đứng lên, sắp sau tháng rồi, bước đi cũng hơi khó khăn, ta từ từ đến bên cạnh cửa chờ chàng tiến vào.
79 Thời tiết ấm dần lên, mỏi mệt cũng dần dần tan biến. “Nương nương, uống chén tổ yến nhé. ” Đoàn Nhi đi tới, mang theo một chén canh tổ yến. Ta buông chiếc áo bông nhỏ đang làm dở trên tay xuống, cầm lấy chén canh tổ yến trong tay Đoàn Nhi, từ từ uống cạn.
80 Ta âm thầm đánh giá, cũng không tiếp lời, buông công việc đang làm dở trên tay xuống. Nhẹ nhàng vỗ về đứa con trong bụng. Con ơi, con phải thật khỏe mạnh nhé, con ngoan.