21 Bộp một tiếng, Tần Vũ Tinh đóng ập cửa lại. Thiếu chút nữa Hạ Thiên bị đập vào mặt, ngớ ra một chút rồi cười một cách bất đắc dĩ. Tần Vũ Tinh ấp úng nói: “Để tôi thu dọn đã” Cô dựa lưng vào cửa, ngẩn người một hồi, tiện tay mở hành lý ra, nhìn quần áo đã được mẹ gấp xếp gọn gàng, khẽ thở dài.
22 Hoàng hôn trầm thấp, dừng lại trên mặt hai người. Tần Vũ Tinh nhếch môi, hất gương mặt chứa nụ cười sáng lạn lên, ánh mắt giễu cợt nhìn chằm chằm Hạ Thiên, nói: “Ông Hạ, chẳng lẽ ông không hiểu mục đích tôi bỏ Từ Trường Sinh để đi chung với anh là để trả thù sao?” Cô khoanh tay trước ngực, ánh mắt lạnh lẽo.
23 Tần Vũ Tinh có chút sợ hãi, trong lòng dâng lên một cảm giác không thể diễn tả. Một luồng hơi thở xa lạ của đàn ông quanh quẩn trên chóp mũi, cổ họng cô nóng lên, cảm giác khó chịu không tên bùng nổ.
24 Tần Vũ Tinh nghe xong lời giải thích của Tiểu Vương, nói: “Chị biết rồi. Thay đồ xong sẽ ra ngoài. Đúng rồi, trên núi lạnh không?”“Lạnh à. Đừng nhận xét mặt trời lộ ra dưới chân núi, nhiệt độ trên núi và dưới núi chênh lệch rất lớn trong ngày.
25 Bên trong xe cáp rất rộng mà chỉ có hai người, còn có thể nhìn thấy phong cảnh xa xa bốn phía. Không lên tiếng nói chuyện, không khí có chút lúng túng.
26 Hạ Thiên ngớ người ra, mặt trầm xuống, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tần Vũ Tinh đang hất cằm lên. Khuôn mặt trắng noãn của cô ửng đỏ, đáy mắt hồng hồng, thủy châu trong suốt ẩn nhẫn.
27 Tần Vũ Tinh hốt hoảng đứng lên, tiện tay nhặt lên bộ đồ, kéo cái mền chạy về hướng phòng vệ sinh. Cô tắm rửa sạch sẽ nhanh chóng xong thì quấn tóc trong khăn, vừa mới ra tới cửa thì đụng vào bức tường.
28 Trong lòng Tần Vũ Tinh luôn có một bí mật. Trừ cô ra, điều bí mật này chỉ có mẹ cô biết rõ ràng. Có đôi khi, mẹ Tần nhìn cô một cách bất đắc dĩ, nói rằng nếu cô không bị cú sốc kia, có lẽ cô sẽ không thay đổi trở thành bộ dáng như bây giờ.
29 Hạ Thiên khó chịu hất cằm lên, nhét hai tay vào túi, dựa tường, nhàn nhạt nói: “Tóm lại bây giờ em có hai lựa chọn, một là đi với tôi, hai là đi gặp Từ Trường Sinh.
30 Con bà nó, đích thật là một nơi đẹp mà!Đã đi hết ba tiếng đồng hồ trên đường núi, Tần Vũ Tinh không nhịn được hỏi tài xế còn bao lâu nữa thì tới. Tài xế nói rất rõ cho cô biết, ít nhất là phải bốn tiếng mới tới được hồ Lugu.
31 "Tần Vũ Tinh, em có lòng tin vào tình yêu không?”Tần Vũ Tinh sửng sốt, lắc đầu một cái, thành thật nói: "Tôi không tin vào tình cảm của người trưởng thành.
32 Tần Vũ Tinh chạy thẳng tới đại sảnh lấy thẻ mở cửa phòng, lén lén lút lút trở về phòng. Hạ Thiên đi phòng ăn, lộ mặt xuất hiện, ứng phó với mọi người.
33 Mặt Tần Vũ Tinh đỏ bừng, nhìn gương mặt dán chặt phóng đại của Hạ Thiên trước mặt, cô không biết làm sao, lắp bắp nói: “Gõ, gõ cửa đấy. ”Hạ Thiên ồ một tiếng, không thoải mái kêu lên một tiếng: “Lát nữa!”“Ê ê!” Tần Vũ Tinh rít nhẹ, phòng của em anh lên tiếng làm gì!Hạ Thiên híp mắt, hai tay vòng qua cổ cô, nói: “Có muốn đánh cuộc hay không?”“Hả?”“Nhất định là Tiểu Lý đấy.
34 Chèo thuyền xong, tâm tình Hạ Thiên không tốt, hủy bỏ kế hoạch cưỡi ngựa buổi chiều. Anh để Tần Vũ Tinh tự do, một mình ở lại trong phòng buồn bực. Tần Vũ Tinh nhún nhún vai, quyết định đi theo mấy cô gái của tổ quay phim phụ giúp một tay.
35 Thân thể Tần Vũ Tinh cứng đờ, vùng ngực tỏa sáng, cả người cô nóng rang, mê mang nhìn Hạ Thiên hỏi: “Cái gì?”Hạ Thiên nằm trên người cô, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô chằm chằm nói: “Cái gì là ‘cuối cùng anh cũng gặp được người yêu anh’ hả?”“Vậy anh tính làm cái gì đây?”……"A!"Hạ Thiên ấn một cái vào bộ phận nhạy cảm của cô, mặt Tần Vũ Tinh đỏ bừng, khổ sở nói: “Đừng như vậy, em khó chịu…”“Vậy thì anh thoải mái à? Em và anh chỉ là nhất thời vui vẻ thôi sao? Anh là công cụ chữa lành vết thương mà Từ Trường Sinh đã gây ra lúc anh ta phản bội em?” Hạ Thiên gầm nhẹ, nhe răng cắn xuống xương quai xanh của Tần Vu Tinh thành một dấu đỏ.
36 Tần Vũ Tinh ngây người ra, tất cả dường như đã qua mấy đời. Có khi mặt mày Hạ Thiên lạnh lùng khôi ngô không thể giải thích được, có khi thì tươi cười rạng rỡ lúc ẩn lúc hiện, giờ phút này lại giống như tất cả đều dồn vào trong đáy mắt.
37 Tần Vũ Tinh mờ mịt đứng trước cửa ra vào, hướng vào trong đại sảnh trống trải, nhìn bốn phía, cảm thấy người nào cũng giống như người xấu. May là cô có mang kính râm lớn trên mặt, nếu không phải người quen cũng chưa chắc nhận ra được cô ở trên đường.
38 Sau khi về tới nhà, Tần Vũ Tinh ăn cơm với mẹ và dì Ba. Ba người đàn bà thành cái chợ. Mẹ Tần và dì Ba một hỏi một đáp làm Tần Vũ Tinh muốn khóc luôn.
39 Nhận điện thoại? Vẫn là không nhận. Tần Vũ Tinh nhìn thoáng qua Hứa Gia Văn. Hứa Gia Văn sửng sốt, kinh ngạc nói: “Chị, người ta tìm chị. Còn rất cố chấp… Vì sao là ‘khốn kiếp’?”Tần Vũ Tinh vẻ môi son xong, đi từng bước tới gần Hứa Gia Văn, đột nhiên đưa tay ra, đoạt lại di động của cô, thản nhiên nói: “Em là con nít, đừng hỏi người lớn lung tung.
40 Không khí đột nhiên trở nên lúng túng, cô Cả của Tần Vũ Tinh dẫn đầu đi tới, lôi kéo Tần Vũ Tinh, nói: “Ngồi đi cháu, mau ngồi xuống nói chuyện. ” Bà đặc biệt pha nước trà ngon, nhìn về phía Từ Trường Sinh, nói: “Trường Sinh cũng tới rồi à, ngồi đi cháu.