21
"Chuyện gì rồi cũng qua đi, chỉ có ký ức là tồn tại mãi mãi. . . "
Bảy giờ bốn phút sáng. Hạ Tuyết Duyên không thể ngủ thêm được nữa. Cô trèo
xuống giường, bước đến cạnh rương quần áo, chọn cái áo dài tay mặc vào,
rồi gom vài bộ quần áo cho vào ba lô.
22 Trước hôn lễ, Hạ Tuyết Duyên có một buổi gặp mặt với nhà Trần Trình. Ông Trần có mặt, bên cạnh là Lương Phi Yến. Và lần đầu tiên cô được gặp hai người anh trai lừng lẫy của Trần Trình, Trần Trạch và Trần Tông.
23 Ngày thứ hai, Nguyễn Ân lại đến thăm Nguyễn Đại Vỹ, lúc cô cúi xuống nhặt đồ bị rơi, anh vô tình thấy vết bầm tím trên cổ cô.
"Cổ em. . . bị làm sao vậy?"
Cô đưa tay kéo cổ áo cao hơn.
24
Ngày thứ hai, Nguyễn Ân lại đến thăm Nguyễn Đại Vỹ, lúc cô cúi xuống nhặt đồ bị rơi, anh vô tình thấy vết bầm tím trên cổ cô.
"Cổ em. . . bị làm sao vậy?"
Cô đưa tay kéo cổ áo cao hơn.
25 Suốt hai tuần, đêm nào Trần Tông cũng đến phòng cô, anh ta lại dùng tay để vào trong cô. Một ngón rồi lại hai ngón, hai ngón rồi lại ba ngón, cho đến khi ba ngón ra vào một cách thuận lợi, anh bắt đầu hôn lên vai cô.
26 Trần Tông nhận ra điều khác thường trong câu nói cuối cùng của Nguyễn Ân. Trong lòng ngực anh dấy lên cảm giác bất an lo lắng. Anh gọi điện thoại về cho dì Phương nhưng dì chẳng nghe máy, lúc đó đã hơn mười hai giờ đêm.
27
Quá trưa, Trần Tông lại nhận được cuộc gọi của Cao Thanh Nhã. Nhìn màn hình hiển thị số cô ta, anh chỉ muốn đập nát nó.
"Chuyện gì?" Anh tức giận trả lời.
28
Cuộc đôi co giữa hai chàng trai kết thúc, mọi người tản đi gần hết. Trên hành lang chỉ còn lại ba người đối diện với nhau.
Nguyễn Ân đứng giữa, không biết nên làm thế nào.
29 Giữa tháng tư, Trần Trạch đột nhiên gọi điện cho Nguyễn Ân. Anh thông báo Trần Trình - đứa em út của họ Trần - sắp kết hôn, muốn cô đưa Trần Tông về nhà một chuyến để họp mặt gia đình.
30 Giữa tháng tư, Trần Trạch đột nhiên gọi điện cho Nguyễn Ân. Anh thông báo Trần Trình - đứa em út của họ Trần - sắp kết hôn, muốn cô đưa Trần Tông về nhà một chuyến để họp mặt gia đình.
31 Trên đoạn đường về nhà, suốt gần hai mươi phút, Trần Trạch chẳng nói gì với cô. Ngược lại, Bạch Mộng Kỳ lại ríu rít không ngừng. Cô luyên thuyên bình luận về những người bạn của anh, tuyệt nhiên không đả động gì đến Tô Đan Thanh.
32
PHẦN 4: BỜ VAI MỀM.
Những gì xảy ra trong quá khứ của em là chuyện của em. Nhưng những gì xảy ra
trong tương lai của em là đặc ân của anh. Anh muốn đón nhận đặc ân này.
33 PHẦN 4: BỜ VAI MỀM.
Những gì xảy ra trong quá khứ của em là chuyện của em. Nhưng những gì xảy ra trong tương lai của em là đặc ân của anh. Anh muốn đón nhận đặc ân này.
34 Trên đoạn đường về nhà, suốt gần hai mươi phút, Trần Trạch chẳng nói gì với cô. Ngược lại, Bạch Mộng Kỳ lại ríu rít không ngừng. Cô luyên thuyên bình luận về những người bạn của anh, tuyệt nhiên không đả động gì đến Tô Đan Thanh.
35 Trên đoạn đường về nhà, suốt gần hai mươi phút, Trần Trạch chẳng nói gì với cô. Ngược lại, Bạch Mộng Kỳ lại ríu rít không ngừng. Cô luyên thuyên bình luận về những người bạn của anh, tuyệt nhiên không đả động gì đến Tô Đan Thanh.
36 Mang theo gương mệt mỏi trở về nhà vào sáng hôm sau, Trần Trạch thề mình sẽ không để Bạch Mộng Kỳ phải buồn lòng vì cái tên Tô Đan Thanh một lần nào nữa.
37 Mang theo gương mệt mỏi trở về nhà vào sáng hôm sau, Trần Trạch thề mình sẽ không để Bạch Mộng Kỳ phải buồn lòng vì cái tên Tô Đan Thanh một lần nào nữa.
38
Trần Trạch không đưa cô về khách sạn, anh đưa cô đến bên bờ sông, phía dưới chân cầu.
Anh hạ kính xuống, để gió lùa vào thổi bay mái tóc cô.
"Cảm ơn anh.
39 Trần Trạch không đưa cô về khách sạn, anh đưa cô đến bên bờ sông, phía dưới chân cầu.
Anh hạ kính xuống, để gió lùa vào thổi bay mái tóc cô.
"Cảm ơn anh.
40 Hơn chín giờ Bạch Mộng Kỳ mới tỉnh dậy. Cô nheo mắt nhìn cái đồng hồ điện tử trên tủ đầu giường, rồi lại quay sang nhìn chỗ bên cạnh. Đương nhiên anh đã dậy, và có lẽ bây giờ đang chăm sóc cô người yêu cũ.
Thể loại: Nữ Phụ, Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 50