1 Phần 1: NGÃ RẼ THỨ BA.
Khi anh hôn em, anh có cảm thấy trái tim mình đau nhói không? Hay anh chỉ quan tâm đến việc thỏa mãn cái bản ngã của mình?
Khi anh buông tay em giữa dòng người xô bồ, anh có biết em vẫn đứng yên ở đó chờ anh quay lại không?
Và anh có biết.
2 Hơn một tháng sau khi chia tay. Hà Mẫn Nhu không có hứng thú làm bất cứ việc gì. Cơ thể cô cứ mỏi mệt, bụng lâu lâu lại trướng lên như bị đầy hơi.
Đồng nghiệp của cô, Hạ Tuyết Duyên, không muốn thấy vẻ mặt thất thần của cô nên năm lần bảy lượt rủ cô đi mua sắm, kết quả lần nào cũng nhận được cái lắc đầu ngao ngán của cô.
3 Chuyện Mẫn Nhu mang thai không thể qua mắt mẹ cô được, vì dù sao bà cũng làm trong ngành phụ sản gần ba chục năm rồi. Thấy cô nôn khan mấy lần, bà mới hỏi, “Có thai à?”
Mẫn Nhu gật đầu, sau đó nghe tiếng thở dài đau khổ của bà.
4 Mẫn Nhu xin nghỉ làm vài hôm, đợi khi nào cơ thể ổn định cô lại đi làm. Cả đêm cô cứ thao thức không ngủ được sâu, đến gần sáng mới chợp mắt được.
Sáng nay cô dậy trễ, hơn chín giờ mới chịu rời khỏi giường.
5 Thời gian sống chung lần này hai người không còn cãi cọ nhau nữa, mỗi người nhịn một câu, đa phần đều là anh nhịn. Cô mang thai, tính tình hơi kỳ quặc một chút, anh hiểu cô đang trong giai đoạn nhạy cảm nên nhẫn nhịn chấp thuận mọi yêu cầu dù có phần quá đáng của cô.
6 Sau khi phẩu thuật làm sạch dạ con, Mẫn Nhu thấy trống rỗng trong người, cái bụng xẹp lép, cứ như thể họ hút luôn cả tâm hồn của cô ra vậy.
Họ nói cô chỉ cần nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa là có thể xuất viện, rồi y tá giúp cô về phòng nằm nghỉ.
7 Ở bên ngoài, Hạ Tuyết Duyên đang vô cùng tức giận, ra sức giằng co với Trương Kiệt.
Khi đã thấm mệt, cô mới dịu xuống, chỉ biết trừng mắt nhìn người đàn ông đang siết cổ tay mình một cách thô bạo.
8 Phần 2: LẠC NHAU ĐẾN BAO GIỜ?
. . .
Anh không muốn để lỡ tuổi thanh xuân của em. Nếu em tìm được người yêu em chân thành, anh sẽ chúc phúc cho hai người.
9
Mấy ngày trước khi Mẫn Nhu sinh con, Hạ Tuyết Duyên luôn túc trực bên
cạnh. Nhìn người chồng hết mực chăm sóc cho cô bạn mà cô cảm thấy ghen
tị.
“Đặt tên gì cho con chưa?” Cô hỏi Lâm Hiên.
10 Sáng hôm sau, Hạ Tuyết Duyên dậy trễ, cô vội vàng chuẩn bị qua loa. May mà hôm nay ông Hạ làm bữa sáng, nên cô đỡ một phần việc.
Hạ Đông Vũ lúc nào cũng ra khỏi nhà sớm hơn cô, nhưng lại đến trường muộn hơn.
11
Sáng hôm sau, Hạ Tuyết Duyên dậy trễ, cô vội vàng chuẩn bị qua loa. May mà hôm nay ông Hạ làm bữa sáng, nên cô đỡ một phần việc.
Hạ Đông Vũ lúc nào cũng ra khỏi nhà sớm hơn cô, nhưng lại đến trường muộn
hơn.
12
Hạ Tuyết Duyên rất ít khi bị bệnh, nhưng một khi bị bệnh thì hai tuần cũng chưa khỏi.
Và đây là lần bệnh dai dẳng đó. Hôm qua dầm mưa chưa đủ, cô còn ngâm nước
gần một tiếng đồng hồ.
13 Nhiều năm sau đó, quả thực Hạ Tuyết Duyên vẫn sống tốt, những kí ức về Trần Trình chẳng còn lại bao nhiêu. Sáu năm, nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn.
14 Nhiều năm sau đó, quả thực Hạ Tuyết Duyên vẫn sống tốt, những kí ức về Trần Trình chẳng còn lại bao nhiêu. Sáu năm, nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn.
15 Ngày hôm sau.
Hạ Tuyết Duyên không đi làm. Hà Mẫn Nhu gọi điện, cô lười nhác nghe máy.
"Cậu bệnh hả?" Giọng cô đầy quan tâm.
"Không. Chỉ là không muốn đi làm nữa!" Cô hờ hững trả lời, đứng bên cửa sổ ngắm thành phố rộng lớn.
16
Ngày hôm sau.
Hạ Tuyết Duyên không đi làm. Hà Mẫn Nhu gọi điện, cô lười nhác nghe máy.
"Cậu bệnh hả?" Giọng cô đầy quan tâm.
"Không.
17 Lúc Trần Trình đến bệnh viện thì Hạ Tuyết Duyên đang ở trong phòng vệ sinh. Anh hỏi người trực bệnh viện cô ở đâu nhưng họ không biết, còn nói là không có tên này.
18 Lúc Trần Trình đến bệnh viện thì Hạ Tuyết Duyên đang ở trong phòng vệ sinh. Anh hỏi người trực bệnh viện cô ở đâu nhưng họ không biết, còn nói là không có tên này.
19 "Miễn cưỡng không hạnh phúc. "
Khi mặt trời vừa tắt nắng, Trần Trình đã gọi điện hỏi thăm Hạ Tuyết Duyên. Hai người trò chuyện vài ba câu nồng thắm rồi cúp máy.
20
"Miễn cưỡng không hạnh phúc. "
Khi mặt trời vừa tắt nắng, Trần Trình đã gọi điện hỏi thăm Hạ Tuyết Duyên. Hai người trò chuyện vài ba câu nồng thắm rồi cúp máy.