21
Ta không lên tiếng, gắp một miếng củ cải bỏ vào miệng, hơi ngọt ngào hơi chua xót, giống như Thanh Vận trong lòng ta.
Thanh Vận Quan thấy ta không trả lời chỉ thản nhiên cười cười, bỏ qua chuyện đạo bào dính đầy dầu mỡ nói tiếp: "Thất nhi, sư phụ nghĩ sau này trừ việc giặt giũ nấu cơm, chuyện bưng trà rót nước giao cho Mặc nhi làm đi.
22
Ta trừng mắt khó tin nhìn quyển Thanh Đạo, ít nhất cũng ba bốn trăm trang! Học hết mới có thể về phòng ngủ?!?! Thanh Vận tưởng ta và Đoạn Tang Mặc là thần đồng hay Lữ Động Tân, Hà tiên cô gì gì đó sao!!
Thanh Vận này quả thật khinh người quá đáng! Không thể nhịn thì không cần nhịn! Ta muốn chứng minh cho tất cả mọi người trên đời hiểu được đạo lý có áp bách sẽ có phản kháng!
Ta hít sâu một hơi, hầm hầm lớn tiếng gọi Thanh Vận: "Sư phụ!!"
Thanh Vận lặp tức quét cặp mắt sắc bén quét về phía ta, nhất thời giống như mười đại khổ hình rớt xuống đầu khiến ta nổi cả gai ốc.
23
Ta ê mặt xấu hổ trốn về phòng, rửa ráy sạch sẽ rồi thay đổi đạo bào. Sau khi xong xuôi và an toàn, ta bắt đầu vòng vòng quanh phòng, nói sao cũng không ló mặt ra ngoài.
24
Bóng đêm dày đặc ánh trăng mê người, vốn phải là thời cơ cô nam quả nữ chung đụng củi khô lửa cháy, đáng tiếc không gặp đúng người đành phụ lòng cảnh đẹp.
25
Đầu ta đau như búa bổ, cả người nóng rực. Ta như một con giun lăn qua lăn lại trên giường, cố gắng giảm bớt khổ sở.
Lúc này, ta đã rõ vì sao nam nhân luôn nói nữ nhân yếu đuối, dễ bị tổn thương.
26
Không biết ta lại mê man bao lâu, đến khi tỉnh lại bên ngoài đã tối đen như mực, trong phòng đã thắp nến tự lúc nào.
Ta lắc lắc đầu, không còn đau như lúc sáng.
27
Nếu hỏi trên đời này còn ai có thể khiến ta không tài nào cự tuyệt, một khi cự tuyệt sẽ đau đớn tận tim phổi, đứt ruột đứt gan, người đó chính là Thanh Dạ.
28
"Sư phụ, người buông đồ nhi ra trước! Nam nữ thụ thụ bất thân!" Ta chảy mồ hôi ròng ròng nhắc nhở Thanh Vận.
Cảm giác bi ai vì không thể quay về được mới vừa rồi vì sự kinh hoàng do Thanh Vận gây ra mà lập tức biến mất trong tích tắc, ta thật đáng thương, vất vả lắm mới buồn thương như vậy.
29
Thanh Vận thấy ta xanh mặt, khóe miệng tươi cười cũng dần dần phai nhạt nhưng vẫn nhìn ta chằm chằm.
"Nhìn gì mà nhìn, chưa từng thấy đạo cô đẹp hay sao!!" Ta hầm hầm mắng Thanh Vận.
30
Đoạn Tang Mặc nhẹ nhàng nới lỏng tay ra, không cúi đầu xem ta mà vẫn nhìn hai người đứng sau lạnh lùng tận xương tủy, cười nhạt hỏi.
"Trung Cộng, Trung Ương, sao hai người các ngươi không yên thân ở Đoạn phủ mà đến đây?"
"Nhị, nhị thiếu gia.
31
Đoạn Tang Mặc vừa về đạo quán liền trầm mặc nhốt mình trong phòng.
Ta tính xử lý sơ vết thương trên lưng hắn nhưng trong Thanh Vận Quan không có thuốc trị thương, đành phải xuống trấn mời đại phu mất gần nửa lâu mới tìm được.
32
Đoạn Tang Mặc vừa nhắc tới, ta sực nhớ mình từng hứa như vậy.
Ngày đó ta đã đồng ý với Đoạn Tang Mặc, đợi đến lúc có trăng tại nơi cô nam quả nữ vắng người sẽ cho hắn ôm một cái, ai ngờ bị Thanh Vận phán một câu nữ nhi nên rụt rè, đừng yêu đương lộ liễu.
33
Ta bụm mặt ngây ngốc ngồi dưới đất, nửa ngày cũng không hiểu Thanh Vận mới làm gì với ta.
"Mỗi ngày thức dậy còn sớm hơn gà! Làm nhiều hơn trâu?! Vậy ngươi tự thành thật nói xem mỗi ngày ngươi ngủ bao lâu! Vi sư bắt ngươi làm bao nhiêu việc nặng! Ăn kém hơn heo! Đường Thất! Ngươi biết heo ăn gì sao! Là cám!!" Thanh Vận không biết đã đứng lên từ khi nào, đôi mắt đỏ ngầu nổi giận mắng ta.
34
"Mặc nhi, nghe ta giải thích!" Đoạn phu nhân giữ chặt tay áo Đoạn Tang Mặc khóc lóc than thở.
"Thí chủ, bần đạo đạo hạnh còn thấp, không thể bốc quẻ cho thí chủ, mong thí chủ thông cảm.
35
Dưới sự săn sóc dịu dàng của ta, vết thương của Đoạn Tang Mặc sau một tháng cũng đã khép miệng.
Trời tháng mười một thật lạnh. Mỗi ngày ta với Đoạn Tang Mặc ngồi trong phòng Thanh Vận tụng Thanh Đạo mà tay chân lạnh lẽo.
36
Hôm nay, sau khi bốn thầy trò ăn tối xong bèn bắt đầu thảo luận việc rửa chén.
"Ai. . . Sư phụ! Người xem! Xưa nay không trải qua khói lửa nhân gian, làm sao biết thế gian này khó khăn!" Đầu tiên ta thở dài một tiếng, thể hiện cảm giác đau lòng đứt ruột đứt gan.
37
"Việc này e rằng hơi phức tạp, xin phu nhân chờ một lát, bần đạo về phòng tìm điển tịch đọc thêm, không chừng có thể tìm được cách hóa giải. " Dứt lời ta bước ra hậu viện.
38
Theo như lời Cầm Nhiên vừa nói có thể đoán ra nàng không phải chỉ là một người, mà trong đó hẳn là yêu hoặc quỷ nhưng bất kể là ai ta cũng đừng chọc tới.
39
"Chúng ta phải làm thế nào mới có thể khiến Cầm Nhiên cam tâm tình nguyện buông tha cho Diêu nhi đây?" Ta không muốn tranh luận tiếp với Thanh Vận về vấn đề tuổi tác kia nữa nên chủ động đổi đề tài chừa cho hắn chút mặt mũi.
40
"Sư phụ
~~" Ta hô lên đau đớn tận tâm can, lập tức xông đến, dốc toàn sức đỡ Thanh Vận dậy.
Từng giọt máu đỏ tươi từ sau đầu Thanh Vận nhỏ xuống bất tận như nước sông, liên miên không dứt, như thể không vắt cạn máu trong người Thanh Vận sẽ không ngừng lại.